Chương 96: Phản Ứng Của Dân Gian
- Bệ Hạ, vi thần gián ngôn, lúc này ngài nên rời khỏi Tử Thần Điện để tạm lánh ra sau màn. Nếu tặc tử vào cung, Bệ Hạ cũng có thể điều hành một cách thống nhất, bày mưu nghĩ kế.
Khổng Thượng Hiền gián ngôn.
Dương Mộc khẽ gật đầu, biểu lộ sự tán đồng. Có câu, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước. Khổng Thượng Hiền đã nói rất uyển chuyển, nói trắng ra sẽ là một khi kẻ địch tấn công vào trong Hoàng cung, mục tiêu công kích đầu tiên chắc chắn sẽ là mình, nếu lỡ có sơ suất gì sẽ khiến cả chiến cuộc hỗn loạn.
Thế là hắn chọn một đội cấm vệ tiến vào Vạn Thọ Cung. Dù sao đây cũng là tẩm cung của Hoàng Đế, có tầng tầng bảo hộ, tương đối mà nói thì an toàn hơn rất nhiều.
Hắn còn đang bận bố cục thì một đội cung nữ thái giám đã bãi giá đi tới, xinh đẹp thướt tha, tựa như một mỹ cảnh trong nội đình.
Hoàng Hậu?
Dương Mộc nhìn xa đã nhận ra là nghi trượng của Hoàng Hậu. Cũng chỉ có Hoàng Hậu mới có quyền tự do ra vào hậu cung, tần phi chỉ có thể thành thật ngốc trong hậu cung mà thôi, muốn ra thì nhất định phải có ý chỉ của Hoàng Đế hoặc Hoàng Hậu.
Nhưng mà, Hoàng Hậu sao lại ra làm gì? KHông phải hơn một tháng rồi nàng chưa từng rời khỏi hậu cung sao?
Dương Mộc nhíu mày. Dù Hoàng Hậu có võ công cao minh nên sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng xuất phát từ ý niệm muốn bảo vệ của một người đàn ông, hắn cũng không hy vọng Hoàng Hậu xuất hiện trong nội đình. Hẳn là nàng nên yên lặng ngồi trong hậu cung, tắm rửa sạch sẽ, chờ hắn trở về khánh công…
- Tham kiến Hoàng Hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thấy Hoàng Hậu giá lâm, Khổng Thượng Hiền và một đám cung nữ cấm vệ đều dồn dập hành lễ chào, sau đó lùi ra phía sau.
Hoàng Hậu đi tới bên cạnh Dương Mộc, lấy ra một chiếc khăn tay, nghiêm túc lau mồ hôi trán cho hắn.
- Sao nàng lại tới đây?
Trong lòng Dương Mộc ấm áp, nắm lấy tay nàng.
- Thiếp…
Hoàng Hậu đang định trả lời thì chợt ý thức được bên cạnh còn có người ngoài, nên vội sửa lời:
- Thần thiếp lo lắng cho Bệ Hạ, muốn tới nhìn một chút xem có gì cần hỗ trợ không.
- Hỗ trợ?
Dương Mộc lắc đầu:
- Ở đây đều ổn cả, nàng quay về đi. Nơi này không phải chỗ cho các nàng tới.
Hoàng Hậu nhu thuận gật đầu:
- Vâng, vậy thì tốt! Thần thiếp nghe lời Hoàng thượng, sẽ ở tại đây.
Dương Mộc á khẩu.
Hoàng Hậu đã muốn ở đây, Dương Mộc cũng không cản nổi. Cũng biết nàng đang lo lắng cho an nguy của mình, cho nên cũng chiều theo nàng.
Dù sao có một võ lâm cao thủ ở đây, mình sẽ an toàn hơn nhiều. Không nói một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, nhưng với tu vi võ công của Hoàng Hậu, lấy thủ cấp của địch trong vạn quân trùng điệp thì không thành vấn đề.
…
Đêm xuống, lạnh lẽo như sương, gió thu đưa đẩy sương mù nhàn nhạt.
Lúc này chỉ còn một chút nữa là đến giờ cấm đi lại ban đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều huyên náo, lão bách tính đều có vẻ khẩn trương, ai nấy đều đang bàn luận về một tin đồn đang lưu truyền.
Hoàng Đế Bệ Hạ băng hà rồi?
Một Hoàng Đế tốt như vậy, sao đột nhiên đã băng hà?
Là do gặp chuyện ở ngoài thành sao?
Mới đầu có rất nhiều người không tin, nhưng dần dần các phiên bản càng truyền đi càng sinh động, dường như có người ở bên cạnh tận mắt chứng kiến vậy, lão bách tính cũng bắt đầu dần dần dao động.
Bởi vì Hoàng cung cũng gần, nếu Hoàng Đế Bệ Hạ bình an vô sự, sao không thấy tuyên chiếu thư bác bỏ tin đồn?
Xem ra, tin này tám chín phần mười là thật rồi…
Với dân chúng bình thường, đây chính là sấm sét giữa trời quang. Đặc biệt là dân nghèo dãy dụa dưới tầng chót của xã hội lại càng vô cùng hoảng sợ, tựa như người thân rời đi, ai nấy đều khóc lớn.
Hoàng Đế Bệ Hạ băng hà, vậy chính lệnh kia sẽ thế nào?
Vua nào triều thần ấy. Biến pháp đã ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích của quý tộc, một khi tân Hoàng đăng cơ, khẳng định sẽ lật đổ chính lệnh trước kia, một lần nữa quay lại chế độ môn phiệt thống trị.
Chẳng lẽ khoảng thời gian mọi người thật vất vả trông mong mãi mới đến lại chỉ kéo dài hơn một tháng là kết thúc rồi sao?
Cho tới giờ tất cả bách tính mới hiểu được, vị Hoàng Đế Bệ Hạ khả kính dễ gần kia không chỉ là cứu tinh của bách tính cùng khổ, mà còn là trụ cột tinh thần của bách tính khắp Thương Quốc. Hắn như một vị thánh hiền ngồi trên tầng mây cao vời vợi, ban ân trạch xuống cho tất cả bách tính chịu khổ gặp nạn. Chỉ cần vị Hoàng Đế này còn tại, cuộc sống của mọi người còn có hy vọng, bình dân sẽ có cơ hội vượt qua quý tộc!
Không ít lão bách tính từ nhà mình đi thẳng tới Hoàng cung, tới quảng trường trước cửa cung, quỳ xuống mà gào khóc không dậy nổi.
Một màn này khiến cho các cấm vệ đứng gác ở cửa cung đều xúc động.
Họ còn nhớ, lần trước khi Tiên Đế băng hà, dân gian không có bất kỳ phản ứng gì. Lão bách tính vẫn cúi đầu làm việc, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không có bất kỳ biến hóa nào. Cuối cùng vẫn là triều đình do muốn tạo không khí, cưỡng chế tất cả thanh lâu sòng bạc tửu quán cửa hàng phải đóng cửa không được tiếp tục kinh doanh nữa, nhà nào cũng phải treo lụa trắng, đeo tang trên đầu, khóc lóc tiễn đưa, lúc này mới có chút dáng vẻ Hoàng Đế băng hà.
Ngày hôm nay thì ngược lại, chỉ một tin đồn thôi mà bầu không khí toàn thành đã lập tức buồn bã thế này? Sống nửa đời người rồi, bọn họ chưa bao giờ trải qua một ngày đặc biệt như vậy, tựa như nhà nào cũng có người thân chết đi…
Có lẽ đợi đến ngày mai, khi tin tức truyền tới các tòa thành khác, toàn bộ Thương Quốc sẽ là một mảnh buồn bã.
Các cấm vệ vừa thở dài vừa suy đoán.
Thực ra trong lòng bọn họ cũng rất hoang mang, bởi vì Hoàng Đế Bệ Hạ băng hà là một tin tức xấu với bọn họ. Từ khi đăng cơ tới giờ, tân Hoàng vẫn luôn có ưu đãi cho các sĩ tốt, tiền lương hàng tháng cũng nhiều hơn trước kia ba phần, đủ để nuôi sống hai người trong nhà.
Nếu người khác lên làm Hoàng Đế, còn có lợi ích này nữa không?
Trạch Vương? Nghi Vương? Bàn Vương? Ha ha... nghe nói hộ vệ trong mấy Vương phủ này đi dạo thanh lâu cũng phải quỵt nợ, ai nấy đều túng thiếu. Nếu mấy vị Vương gia này thượng vị, mọi người có ngày nào dễ chịu được chứ?
Đương nhiên, làm cấm vệ cung đình, bọn họ biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói. Chí ít là cho tới giờ tất cả mọi người còn chưa nhận được mệnh lệnh chính thức nào từ bên trên, chứng minh có thể tin đồn trong dân gian này cũng chỉ là tin đồn, không cần để ý tới. Hoặc là Hoàng Đế Bệ Hạ có việc gì khác phải xử lý, cũng có thể là ngài đã đi ngủ, các hậu phi và thái giám không dám quấy nhiễu.
Mười mấy cấm vệ quân đứng phòng thủ ở cửa cung lẳng lặng nhìn lão bách tính tụ tập càng ngày càng nhiều trên quảng trường, quỳ thành từng hàng, tựa như muốn ở lại đây suốt đêm nay.
- Hẳn là tối nay sẽ không xảy ra loạn gì… Sao ta vẫn cứ cảm thấy không tập trung được?
Một Thập Trưởng cấm vệ quân đặt tay lên chuôi đao bên hông, vừa đi vừa lắc đầu. Khi nhìn dân chúng đang gạt lệ thút thít trên quảng trường, cứ cảm thấy có gì là lạ.
- Thủ lĩnh, ngài làm cấm vệ hai mươi mấy năm rồi, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua? Chút chuyện nhỏ này mà cũng bận tâm ư?
- Thập Trưởng đại nhân, có nên tới Giáo Phường Ti một lát để cho đám yêu tinh kia hút hết mệt nhọc trong đầu đi không? Ha ha ha…
Một đám cấm vệ đi theo trêu ghẹo.
Thập Trưởng nhíu mày:
- Đi đi đi! Phòng thủ cho tốt! Ai nấy đều cười ngã trái ngã phải, còn không bằng đám lính mới nhập ngũ kia. Nhìn người ta đứng kia kìa, chỉnh tề như thế, nửa canh giờ rồi mà không nghiêng ngả! Học tập một chút đi, nghe không?
- Vâng!
Mười mấy cấm vệ thưa vâng, không dám đùa nữa, nghiêm túc giữ vững cương vị.
- A?
Bỗng nhiên một cấm vệ quân kêu lên.
- Con mẹ nó, ngươi lại làm trò gì?
Thập Trưởng cấm vệ đạp cho hắn một cái.
Tên cấm vệ kia bò dậy, xoa xoa mông, chỉ vào một đám người phía xa rồi nhỏ giọng nói:
- Thập Trưởng, ngài nhìn những người kia đi, hình như hơi là lạ…
Trang 49# 2