Chương 97: Cung Biến
Không đúng sao?
Vừa nghe, Thập Trưởng nhìn theo hướng quân sĩ kia chỉ. Chỉ thấy một bên quảng trường, khoảng mười mấy lão bách tính xúm lại cùng quỳ xuống hướng về phía hoàng cung.
Không có gì khác biệt mà.
Thập Trưởng nhíu mày, đang muốn quát cấm vệ kia thì đột nhiên phát hiện ra chút gì đó không bình thường.
Những người này… không khóc.
Theo lý mà nói, bách tính tụ tập trên quảng trường ngày hôm nay đều là để bày tỏ sự đau thương trong lòng, nhìn khắp nơi đều là một mảnh bi ai, người nào cũng đều đau lòng.
Mặc dù đám người kia cũng quỳ dưới đất, nhưng không ai khóc lớn, khuôn mặt cũng không mấy ưu thương, dường như chỉ tới ngồi yên, trong đó có mấy người còn cầm theo gì đó…
Làm gì đây?
Thập Trưởng hơi bực mình, nghĩ lại tình hình đêm nay khá đặc biệt, muốn đi ra hỏi nhưng lại bị cấm vệ kia kéo lại.
- Làm gì?
Thập Trưởng trừng mắt với hắn.
Cấm vệ kia cẩn thận nhìn quanh một chút, sau đó cúi đầu ghé sát vài tai cấp trên thì thầm:
- Thủ lĩnh, vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy đồ bọn họ cầm trong tay lóe sáng!
- Lóe sáng?
Thập Trưởng nghi hoặc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, trợn trừng mắt rồi giật mình hỏi:
- Ngươi nói là…
Tên cấm vệ kia khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Thủ lĩnh, việc này không bình thường. Bọn họ mang theo đồ, chúng ta có nên bẩm báo với Thống Lĩnh đại nhân không?
Thống Lĩnh đại nhân…
Viên Thập Trưởng hơi trầm ngâm, sau đó lắc đầu. Cấm vệ quân chia làm ba bộ phận là phụ trách canh gác, tuần tra, phòng thủ, thiết lập các Thống Lĩnh riêng, không lệ thuộc lẫn nhau, có thể nói là thân phận rất cao. Chỉ chút chuyện nhỏ này…
Bắt chuyện một tiếng, Thập Trưởng dẫn theo mười cấm vệ giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi về phía những người kia.
Một bước, hai bước, ba bước…
Mười cấm vệ đếm bước chân, luôn chú ý đến phản ứng của đám người kia.
Phần phật!
Đột nhiên, năm sáu đoàn người trên quảng trường đồng thời đứng bật dậy.
Mười cấm vệ đều kinh hãi, Thập Trưởng vội hô lớn:
- Nhanh! Gõ chuông!
Ngay lập tức, cấm vệ cửa cung luống cuống rung cái chuông nhỏ đeo bên người.
Keng keng keng...
Ngay lập tức, tiếng chuông gấp rút vang lên, từng đội cấm vệ tuần tra xung quanh nghe vậy bèn chạy tới, nhóm cấm vệ đứng gác phòng thủ cũng lên tinh thần, ai nấy đều hết sức tập trung quan sát kỹ động tĩnh xung quanh.
Nhất thời, cửa lớn hoàng cung tràn đầy không khí túc sát căng thẳng, cấm vệ các nơi được điều động khẩn cấp, ba Đại Thống Lĩnh đứng vững vị trí, sẵn sàng trận địa.
Lúc này, bên kia quảng trường cũng có từng đội quân lính xông ra, cởi bỏ thường phục bên ngoài lộ qua quân giáp chỉnh tề.
- A…
- Bọn họ muốn làm gì? Hoàng Đế Bệ Hạ…
- Xảy ra chuyện gì?
Lão bách tính quỳ trên quảng trường lập tức kinh hãi thất thố, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều quân đội giáp sĩ thế này?!!
Phốc!
Cheng!
Mấy quân sĩ đi đầu tiện tay bắt lấy vài dân thường rồi sát hại tàn nhẫn.
- Giết người rồi!
- A…
Trong chớp mắt, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía. Rốt cuộc lão bách tính đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều kêu khóc bỏ chạy tứ tán.
Cũng may, có vẻ đám quân lính kia chỉ muốn đuổi họ đi, cho nên không đại khai sát giới, mà tập trung tại cửa cung.
Lát sau, một người đàn ông trung niên chậm rãi từ phía sau đội ngũ đi ra, một thân long bào miện phục lộng lẫy, sau đó là mấy nữ tử mặc theo kiểu cung nữ chậm rãi đi lên đầu.
Bàn Vương!
Long bào!
Bàn Vương, lại đang mặc long bào!
Một màn này khiến cho quân cấm vệ ở cửa cung đều trợn mắt há mồm.
Long bào là biểu tượng của hoàng quyền, chỉ có Hoàng Đế Bệ Hạ mới có tư cách mặc. Bàn Vương là một Vương gia, lại công nhiên vượt chế độ, dụng ý đã rất rõ ràng.
Tạo phản!
- Kẻ nào đến?
Thống lĩnh phụ trách cửa cung Trương Hằng Nhân đứng trên tường thành vung tay lên, một loạt cung tiễn thủ giương cung cài tên, nhắm thẳng xuống đám quân sĩ dưới quảng trường.
- Lớn mật! Đây là Tân Hoàng Đại Thương ta, các ngươi lại dám vô lễ như vậy!
Một lão giả đứng bên quát lớn.
Thượng Quan đại nhân?
Đám người ai nấy đều kinh hãi, hai mặt nhìn nhau. Bởi vì lão giả này không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Minh Văn mọi người vẫn thường gặp.
Gia chủ của một trong bốn đại gia tộc, đường đường là Thượng thư Lại bộ đại nhân, tại sao lại đứng chung với đám phản tặc?
Hay là, Thượng Quan gia cũng tham dự vào tạo phản?
- Thượng Quan đại nhân, ta không muốn làm ngài khó xử, xin dẫn người lui đi, chớ quấy nhiễu Bệ Hạ.
Trương Hằng Nhân khuyên nhủ.
- Ha ha ha ha!
Trên quảng trường, Thượng Quan Minh Văn cười lớn:
- Trương Hằng Nhân, ngươi thân là Thống lĩnh cấm vệ quân cửa cung, ngay cả long bào cũng không nhận ra sao? Hôm nay Hoàng Đế Bệ Hạ đã gặp nạn ở ngoài thành, trước khi băng hà đã truyền vị cho Bàn Vương Điện Hạ. Hiện giờ chúng ta tuân theo di chiếu của Tiên Đế, ủng lập tân Hoàng vào cung đăng cơ xưng Đế. Nếu thức thời thì các ngươi mau chóng mở cửa cung, quỳ đón loan giá tân Hoàng!
- Nói bậy!
Trương Hằng Nhân tức giận đỏ bừng mặt quát lên:
- Bệ Hạ thánh thể an khang, khỏe mạnh ở trong cung, các ngươi lại dám công nhiên tạo phản, ngông cuồng xưng Đế! Mau chóng lui ra, ta có thể bẩm báo với Bệ Hạ xử nhẹ tay!
Thượng Quan Minh Văn khinh thường ra mặt, bễ nghễ nhìn lên thành lâu:
- Hừ! Ngươi chỉ là một Thống lĩnh cấm vệ nho nhỏ, lại dám to gan chống lại di chiếu của Tiên Đế. Ngươi muốn tạo phản sao?
Trương Hằng Nhân rút kiếm mắng to:
- Hừ! Thượng Quan lão tặc, chớ có vu cáo hãm hại lòng trung thành của cấm vệ chúng ta! Gia tộc Thượng Quan của ngươi thụ Hoàng ân, lại vong ân phụ nghĩa, người người có thể tru diệt!
- Ha ha ha ha ha! Thật buồn cười. Chúng ta là huân tước thế tập, là hoàng thân quốc thích, ngươi có quyền gì tru sát chúng ta?
- Hừ! Thượng Quan lão tặc, ngươi nghe cho kỹ! Trương Hằng Nhân ta là thân vệ của Tiên Đế, nhận chiếu mệnh của đương kim Bệ Hạ tuần tra cửa cung, dù có tru sát ngươi cũng là vì nước trừ hại, là tận trung với Tiên Đế! Hôm nay nếu các ngươi muốn vào cung, trừ khi bước qua xác của ta!
Trương Hằng Nhân há mồm mắng to, nhiệt huyết hào hùng, khiến cho đám cấm vệ xung quanh nghe thấy cũng sôi trào huyết khí. Có thể trở thành cấm vệ quân phần lớn đều xuất thân từ thân vệ của Tiên Đế, hoặc là hậu đại của thân vệ, hoặc là cô nhi mà hoàng cung nuôi dưỡng. Từ nhỏ bọn bọ đã được tư tưởng trung quân hun đúc, lúc này lại có ngôn ngữ khích lệ làm ai nấy đều thêm kiên định, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể tru sát từng phản thần bên dưới thành!
Trên quảng trường, Thượng Quan Minh Văn á khẩu không trả lời được. Hai ngàn phản quân cũng nhìn nhau hoang mang, không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Dù sao trong hoàng cung cũng có tới hơn một ngàn cấm vệ quân, còn có thành cung hiểm trở cao vút. Nếu cường công, không chỉ sẽ bị tử thương thảm trọng, mà còn không biết có thể đánh hạ được không.
Bàn Vương mặc long bào đứng giữa đám phản quân, sắc mặt âm trầm, siết chặt nắm đấm.
Kế hoạch ban đầu thiên y vô phùng, xoay vòng đan xen. Chỉ cần có thể bày ra được thi thể của tiểu Hoàng Đế là có thể khiến cho đấu chí của đám cấm vệ cung đình tan rã, thuận lợi tiến vào hoàng cung, sau đó đăng cơ xưng Đế, chiếu cáo cả nước, hoàn thành một trận chiến đoạt vị hoàn mỹ.
Nhưng không ngờ được, trong một bước mấu chốt nhất lại xảy ra sai sót, mấy hảo thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đi ám sát một vị Hoàng Đế cải trang vi hành lại có đi mà không có về!
Làm trò cười cho thiên hạ!
Vì mười mấy thích khách đều chết hết, cho nên tới bây giờ mọi người cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có sau khi tới điều tra, phát hiện một mũi tên dính máu trong bụi cỏ bên cạnh, sau đó lại nghe tin tức đám nữ quyến trong thành truyền nhau, gần như có thể khẳng định được người trúng tên độc kia chính là tiểu Hoàng Đế!
Vậy thì rốt cuộc đến hiện giờ tiểu Hoàng Đế còn sống hay đã chết? Hẳn là độc phát thân vong rồi chứ?
Bàn Vương rất căng thẳng, toàn thân run lẩy bẩy. Dù sao hắn cũng chỉ là một Vương gia nhàn tản, ức hiếp bách tính tầm hoan tác nhạc là một tay ảo thủ, nhưng nói phát động một trận cung biến thì vẫn thiếu một chút chí khí kiêu hùng.
Thấp thỏm lo âu, hắn lặng lẽ quay sang, nghiêng khóe mắt liếc lão giả bên cạnh, trong lòng càng bối rối.
Trang 50# 1