Giang Lan cầm cái bình, hơi hơi ngạc nhiên.
Không nghĩ tới vị sư tỷ đến đây là vì chuyện này.
Có thể do thủ đoạn nhỏ mà hắn dạy giúp đỡ đối phương rất nhiều.
Khi đó đánh với người áo đen kia, không có sương mù tương đương ảnh hưởng không lớn.
Chắc đối phương đã kết hợp trận pháp bài xích cùng với Ngôn Linh Thuật.
Thiên tài quả là thiên tài.
Cuối cùng, Giang Lan cảm kích nói:
"Đa tạ Ngao sư tỷ."
Hắn không có cự tuyệt, bởi vì nhận lấy cái bình này, liền nói rõ hai người đã không còn nợ nhau.
Không ai nợ ai cả.
Mặc dù Giang Lan có rất nhiều Trúc Cơ Đan.
Thân là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, khi hắn đột phá Trúc Cơ, tuyệt đối không thiếu tài nguyên.
Sư phụ cho hắn không ít Trúc Cơ Đan, nếu như cảm thấy còn không đủ, thì còn cả đống Trúc Cơ Đan đang chờ hắn đi lấy.
Đây chính là chỗ tốt của tên đệ tử duy nhất.
Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan rồi gật đầu một cái, sau đó liền xoay người rời đi.
Đối phương chịu nhận là tốt rồi.
Nàng chỉ sợ không chịu nhận.
Vào lúc đối phương đột phá Trúc Cơ, nàng tự nhiên sẽ giúp đỡ hộ pháp.
Vì đây là một phần trách nhiệm của nàng.
Giang Lan ngước mắt nhìn đối phương rời đi, sau đó lại quay về vấn đề chính.
Hắn lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu tu luyện.
Sẵn tiện ăn một viên Trúc Cơ Đan.
Không ăn một viên, rất trái với lương tâm.
Sáng sớm ngày mai, hắn liền thuận lợi tiến vào Trúc Cơ.
Sau này, hắn không cần phải kiểm tra xem có tâm ma hay không .
Chỉ cần đợi đến khi sư phụ nhớ và kêu qua kiểm tra một lần là được rồi.
Đối với chuyện này, hắn cũng không bài xích, bởi vì một khi bản thân có tâm ma, có thể ngay cả chính hắn còn không biết.
Cho nên để sư phụ kiểm tra một chút cho chắn ăn.
Nếu sư phụ lâu quá mà không kiểm tra, thì hắn cũng sẽ đi qua đó để cho sư phụ kiểm tra.
......
Lúc này.
Ở trên núi Côn Lôn, một nơi nào đó tại Đệ Cửu Phong.
Mạc Chính Đông bỗng nhiên nhận được một tin tức.
Sau khi hắn xem xong, hắn lập tức đứng dậy và biến mất tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở Đệ Tam Phong.
Mà nơi hắn đang đứng, chính là lối vào bí cảnh của Đệ Tam Phong.
Lúc bấy giờ, nơi này đã có không ít người.
Cầm đầu là một vị tiên tử, đoan trang tao nhã, mỹ mạo vô song, đồng thời trên người nàng còn tỏa ra uy áp vô cùng mạnh mẽ.
Khí tràng của nàng cơ hồ ép hết tất cả mọi người.
Là phong chủ của Đệ Tam Phong - Trúc Thanh tiên tử.
"Mạc sư huynh tới rồi?" Trúc Thanh nhìn thấy Mạc Chính Đông, nhẹ giọng nói.
Mạc Chính Đông gật đầu, sau đó hắn nhìn lối vào bí cảnh, nghi hoặc:
"Tình hình bên trong sao rồi?"
Đúng, hắn chính là nhận được tin tức, nghe nói nơi này xảy ra chuyện, mới đặc biệt chạy đến đây.
Đệ tử duy nhất của hắn còn ở trong đó.
Hơn nữa còn là đệ tử có hy vọng ở lại Đệ Cửu Phong.
Nếu như đệ tử của hắn xảy ra chuyện, hắn nên đi đâu để tìm được một đệ tử tốt như vậy?
Đây là đệ tử mà hắn gặp phải mấy ngàn năm qua khiến cho hắn hài lòng nhất.
Qua mười năm, đó chính là đệ tử thân truyền nhập thất của hắn.
Làm sao hắn có thể không để ý?
"Phong bạo trong thông đạo vẫn còn, nếu muốn đi vào thì phải đợi đến ngày hôm sau." Sắc mặt của Trúc Thanh lúc này cũng không tốt cho lắm.
Đây là địa bàn của nàng, thế mà lại xảy ra chuyện.
Hơn thế nữa, có rất nhiều đệ tử của nàng đang ở bên trong.
Vì vậy, nàng rất hiểu được tâm trạng của Mạc Chính Đông lúc này.
Đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong vẫn còn ở bên trong, vẫn là Luyện Khí đại viên mãn.
Chỉ cần hơi bất cẩn, liền có thể để mạng lại bên trong.
Mạc Chính Đông im lặng.
Hắn hiểu rõ tâm tính của Giang Lan, nên hắn mới bảo Giang Lan đến đây.
Với tâm tình đó của Giang Lan, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì hắn khẳng định có thể tự vệ, xu cát tị hung .
Thế nhưng không may, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.
Bây giờ hắn không yêu cầu Giang Lan có đột phá được Trúc Cơ hay không, hắn chỉ mong không có chuyện gì là tốt rồi.
Đương nhiên, nếu để cho hắn biết là ai động thủ, hắn cũng sẽ cho đối phương biết, Đệ Cửu Phong tuy rằng không có người.
Nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt.
.....
Ngày hôm sau.
Giang Lan mở mắt ra, hắn đem tu vi điều chỉnh đến Trúc Cơ sơ kỳ.
Thành công đột phá Trúc Cơ.
Ngoài ra, hắn phát hiện những người khác cũng không chậm, cư nhiên lại đang đột phá.
"Thiên tài chính là thiên tài, đột phá Kim Đan đều dễ dàng như vậy."
Giang Lan cảm thấy Côn Lôn vô cùng cao minh.
Chỉ cần đi du lịch bí cảnh một lần, đi về liền có nhiều cường giả Kim Đan.
Núi Côn Lôn danh bất hư truyền, không phải là không có lý do.
Dĩ nhiên, chủ yếu nhất là Côn Lôn không có thu đệ tử có tư chất kém.
Tư chất của hắn tuy ở Côn Lôn có thể tính là kém, nhưng so với nhiều người, hắn vẫn cao hơn một chút.
Giang Lan dự định đứng dậy đi dạo chung quanh.
Thuận tiện thử nghiệm sức mạnh.
Đó là những việc mà người bình thường sẽ làm lúc này.
Có điều khi hắn đi được vài bước thì trên không trung bỗng sinh ra dị biến.
Đột nhiên xuất hiện một lực lượng phong bạo.
"Rốt cuộc cũng tới?"
Giang Lan thở phào nhẹ nhõm.
Người của Côn Lôn đã đến, xem ra nơi này đã không còn nguy hiểm gì nhiều.
Trong hai ngày nay, hắn tuy rằng một mực cảm ngộ tu luyện nhưng vẫn không lơ là cảnh giác tứ phương tám hướng.
Một khi có nguy hiểm xuất hiện, hắn là người đầu tiên phát hiện.
Thế nhưng đến giờ, vị cường giả ở sau màn kia vẫn chưa hiện diện.
Cũng làm cho hắn thư giãn đầu óc.
Nếu không, hắn thật sự không thể đánh lại đối phương.
Chỉ là hắn không hiểu, vì sao đối phương lại từ bỏ.
"À, có thể là do hắn không nhìn thấu ta."
Khi đó thần thống Nhất Diệp Chướng Nhãn toàn bộ đều mở ra, đối phương nhìn hắn giống như nhìn sương mù vậy.
Lúc đó đối phương cũng không biết, khi ấy hắn đã vận dụng toàn bộ sức mạnh mà hắn có.
Nếu người đó đánh thêm một quyền nữa, hắn cũng không thể đánh ra một quyền giống như lúc trước để chống đỡ lại đối phương.
Vâng, bây giờ hắn có một viên Đại Lực Kim Cương Hoàn, hắn còn có thể có một chút hy vọng thắng.
Trong lúc mà Giang Lan còn đang nghĩ ngợi, trên không trung đã mở ra một đầu thông đạo, thông đạo vừa mở ra, bên trong liền truyền đến khí tức cường đại.
Cường đại đến mức khiến Giang Lan hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
"Tiên nhân."
Đây là ý niệm đầu tiên toát lên trong đầu Giang Lan.
Đối mặt với loại khí tức mạnh mẽ này, hắn rất e ngại.
Đây là sự khác biệt của giữa Tiên Nhân và phàm nhân.
Thế nhưng rất nhanh khí tức liền biến mất.
Từ trên đó, có không ít người đáp xuống.
Lần này, Giang Lan không dám dùng cảm giác để quan sát.
"Không biết khi nào, ta mới có thể trở thành Tiên đây."
Giang Lan im lặng lẩm bẩm.
Hiện tại hắn cũng không muốn đến gần Ngao Long Vũ, để tránh cho đối phương cảm nhận ra sự tồn tại của hắn.