Mục Tú cảm thấy không thể nào.
Với độ khó của thuật pháp này, nàng rất hiểu biết.
Rất ít người có thể học được.
Hơn nữa, ngoại trừ tâm tình còn có những yêu cầu khác.
Cho nên sẽ mất rất nhiều thời gian và không có người sẽ dành tất cả thời gian để học nó.
Ngược lại, nếu như hao phí thời gian mà có thể học được thì không sao, nhưng có rất nhiều người cho dù họ có dành bao nhiêu thời gian đi nữa thì cũng không học đucợ.
Vì thế mới dẫn đến toàn bộ núi Côn Lôn, có ít người đi học Thất Thải Đường Vân.
"Ta chỉ nói ‘sẽ không’ cũng rất bình thường, bởi chỉ có ít người là học được.”
“Dù sao độ khó của Thất Thải Tường Vân, rõ như mặt trời ban trưa.”
“Ta cảm thấy đối phương là đệ tử Đệ Cửu Phong khẳng định có chỗ hơn người, vạn nhất hắn sẽ biết.” Mục Tú nhẹ giọng nói.
"Kỳ thật trọng điểm của Thất Thải Đường Vân không phải là tâm cảnh, mà là cảm ngộ thiên địa vân thải, loại cảm ngộ này có thể gặp mà không thể cầu, thành ra mới không học được.”
“Sư đệ Đệ Cửu Phong tuổi cũng không lớn, chắc cũng bình thường.”
“Vì sư bá Đệ Cửu Phong thậm chí chỉ là ngẫu nhiên minh ngộ thôi.”
“Nếu sư đệ Đệ Cửu Phong không học được cũng bình thường, mà nếu lại học được thì không tầm thường chút nào.” Ngao Long Vũ bình tĩnh nói.
Nàng cũng không có ý gì khác, chỉ nói đúng sự thật mà thôi.
Đỡ phải luôn có người cảm thấy Thất Thải Đường Vân là thuật pháp của Đệ Cửu Phong và khẳng định người của Đệ Cửu Phong phải biết, không phải là do thiên phú kém.
Đúng chuyện, không đúng người.
"Đúng vậy, mà sư đệ Đệ Cửu Phong, thiên phú tương đối có hạn, hẳn là dành hết thời gian cho việc tu luyện.”
“Nếu lãng phí rất nhiều thời gian tu luyện Thất Thải Đường Vân, không phải là hành vi sáng suốt.” Kinh Đình gật đầu nói.
Ngao Long Vũ nhìn đối phương một cái, không có nói thêm gì.
"Lại nói tiếp, ta nghe nói nếu có người lĩnh ngộ Thất Thải Đường Vân, bầu trời sẽ có cầu vồng treo mây." Mục Tú ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục nói:
"Giống như thế, rực rỡ ... Bắt mắt. ”
Khi vừa nói đến đây, Mục Tú sửng sốt một chút.
Nàng vô cùng kinh hãi:
"Đây có phải là cầu vồng không?"
“Hôm nay trời mới mưa sao? ”
Lúc này, Kinh Đình và Ngao Long Vũ cũng đồng thời nhìn lên.
Đập vào mắt bọn họ là những đám mây cầu vồng lộng lẫy.
Không khác gì cầu vòng bình thường bao nhiêu.
Nếu như bọn họ không có thảo luận về Thất Thải Đường Vân, khẳng định sẽ không có cảm giác gì, nhưng bọn họ vừa mới thảo luận lĩnh ngộ Thất Thải Đường Vân sẽ có dị tượng gì, thì dị tượng này liền xuất hiện.
Trong lúc nhất thời khiến người khác khó có thể chấp nhận được.
"Có lẽ là trùng hợp, hơn nữa cầu vòng treo mây là ở Đệ Cửu Phong.”
“Đệ Cửu Phong ngoại trừ ba người chúng ta, cũng chỉ có vị sư bá và vị sư đệ kia.”
“Sư bá thì đã lĩnh ngộ, còn sư đệ chắc đang chờ chúng ta, trong thời gian này, không thể đi tu luyện. "Kinh Đình phân tích, sau đó cho ra kết luận:
"Cho nên, ta chắc chắn rằng hôm nay trời vừa mưa nên mới xuất hiện cầu vòng."
"Đúng, chắc là vậy rồi." Mục Tú cười cười đáp.
Nàng cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều.
"Vậy tiếp theo sẽ có dị tượng gì?" Ngao Long Vũ đột nhiên hỏi.
"Tiếp theo ư?" Mục Tú suy nghĩ một chút nói:
"Hình như người lĩnh ngộ được nó thì trên người sẽ có bảy màu ánh sáng xuất hiện."
"Là như vậy ư?" Ngao Long Vũ chỉ vào bóng người phía trước, hỏi.
Lần này, Mục Tú và Kinh Đình lập tức nhìn qua, liền nhìn thấy phía trước có bóng người, hắn đang nhìn lên bầu trời, trên người của hắn có bảy màu ánh sáng chợt lóe lên.
Nhưng chỉ là lóe lên mà thôi, trông giống như ảo giác vậy.
Mục Tú: "..."
Kinh Đình: "..."
Không đến mức này nha?
Thật sự có người lĩnh ngộ được Thất Thải Đường Vân?
Vừa rồi hẳn là xuất hiện ảo giác, hoặc khi lĩnh ngộ Thất Thải Đường Vân, cũng không phải loại dị tượng này.
Đối phương quá trẻ, mới tu luyện được ba bốn mươi năm.
Hơn nữa, tu vi chỉ mới Trúc Cơ đại viên mãn.
Giang Lan hồi thần, hắn cảm thấy mình đối với Thất Thải Đường Vân lại có thêm nhận thức mời, đợi đến khi nào rảnh, liền đem trứng thực vật ra thí nghiệm.
Chắc sẽ không có tác dụng gì.
Lúc này, Giang Lan nhìn thấy phía trước có ba người.
Một nam hai nữ.
Trong đó có một nữ tử hình như hắn đã thấy qua.
Ngao Long Vũ.
Giang Lan lập tức nhớ tới.
Bây giờ, trên mặt Ngao Long Vũ đã không còn bất kỳ hoa văn nào, có lẽ vết thương đã khỏi hẳn.
Còn về bộ dáng của đối phương, đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi.
Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Hai người còn lại, Giang Lan chưa từng gặp qua.
Nhưng có một thứ mà hắn có thể khẳng định, tu vi của ba người nay rất cao.
Ngoài ra, hắn không biết có phải là ảo giác hay không.
Hắn cảm giác thể thuật của ba người này đều rất mạnh.
"Sư đệ gặp qua sư huynh và sư tỷ, sư phụ để ta đến đón mọi người đến động U Minh." Giang Lan không kiêu ngạo không tự tin nói.
Sư phụ bảo hắn đến đón người, nhưng không có nói cụ thể là mấy người.
"Tổng cộng chỉ có ba người chúng ta, làm phiền sư đệ rồi." Ngao Long Vũ mở miệng nói.
"Sư huynh, sư tỷ theo ta." Nói xong, Giang Lan dẫn đường đi trước.
Những người nhìn nhau cũng theo sau.
Tuy rằng vị sư đệ này chỉ có tu vi Trúc Cơ viên mãn, thế nhưng ba người Ngao Long Vũ dù sao cũng là khách.
Mà Kinh Đình đi cùng với Mục Tú ở phía sau nhìn Giang Lan, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Bọn họ rất muốn hỏi, cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy, rốt cuộc là như thế nào.
Có phải ngươi thật sự lĩnh ngộ được Thất Thải Đường Vân không?
Vẻ mặt Ngao Long Vũ lạnh nhạt đi theo, tựa như đối với chuyện vừa rồi không thèm để ý.
Đặc biệt là khi không có trọng trách trong người.
Cho nên nàng không cần phải quan tâm quá nhiều.
"Sư đệ có biết vì sao mà chúng ta đến không? Mục Tú đi lên bên cạnh, hỏi Giang Lan.
"Sư phụ chưa từng nói cho ta biết." Giang Lan lắc đầu đáp.
Hắn xác thực không biết những người này vì sao lại đến động U Minh.
Đó không phải là nơi tốt lành gì.
Ở lâu sẽ ảnh hưởng tu luyện.
Cho dù những người này có luyện Côn Lôn Tâm Kinh đi nữa, cũng vô pháp tránh khỏi tác dụng phụ của động U Minh.
Và nếu không đủ sức chống cự, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Từ đó, cách sự hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Bọn ta sẽ ở lối vào U Minh mấy tháng, cho nên trong mấy ngày nay, có lẽ bọn ta sẽ quấy rầy sư đệ." Mục Tú mở miệng nói.
Giang Lan nhìn vị sư tỷ này một cái, sau đó lắc đầu nói:
"Nếu sư tỷ ở lối vào động U Minh, như vậy cũng không có quấy rầy ta.”
“Bởi vì ta ở trong động U Minh.”
“Nếu sư phụ không phân phó, bình thường ta sẽ không ra khỏi động. ”
Mục Tú: "..."
Kinh Đình: "..."
Ngay cả Ngao Long Vũ cũng bất ngờ.
Thế nhân đều biết động U Minh là nơi nào, thế mà vị sư đệ này lại dám một mực ở đó?
Thật không tẩu hỏa nhập ma sao?
Cho dù tâm tính có tốt đến mấy, cũng không thể nào như vậy được chứ?
Mấy người Kinh Đình vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ vị sư đệ này đã nhập ma rồi?
Bởi vì câu trả lời của Giang Lan khiến bọn họ không biết tiếp nhận như thế nào.
Cho nên bọn họ tạm gác lại chuyện đi hỏi tình huống vừa nãy của Giang Lan.
Mục Tú kỳ thật vẫn luôn muốn hỏi chuyện Thất Thải Đường Vân.
Rất nhanh, Giang Lan đã mang theo bọn họ đến cửa vào động U Minh.
"Sư huynh sư tỷ, muốn đi vào xem một chút không?" Giang Lan hỏi.
"Làm phiền sư đệ dẫn đường." Kinh Đình mở miệng nói.
Giang Lan thiên phú bình thường, tu vi đối với bọn họ mà nói rất thấp.
Với lại đó là đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong, nếu ở trên Đệ Cửu Phong mà không nể mặt đối phương, đó là không muốn mượn động U Minh tu luyện.
Giang Lan gật đầu, sau đó lại tiếp tục dẫn đường.
"Lần đầu tiên tiến vào động U Minh, tốt nhất nên dùng một ít biện pháp phòng ngự, bằng không thì rất dễ dàng chạm vào khí tức U Minh." Giang Lan đi ở đằng trước, tốt bụng nhắc nhở một câu.
Mấy người Ngao Long Vũ nhìn Giang Lan, rồi đi theo hắn vào động U Minh.
Ngay khi vừa mới đi vào, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Khí tức U Minh rất dày đặc, trực tiếp ập về phía bọn họ.
Bọn họ có một cảm giác, nếu như không mở phòng ngự, nhất định sẽ ảnh hưởng không nhỏ.
Cái chỗ như thế này, đừng nói ở lâu, cho dù ở thêm một xíu đi nữa, đều có thể bị tác động không ít.
Chỉ là khi bọn họ nhìn về phía Giang Lan, khó có thể tin được.