Giang Lan đi đến bên cạnh trứng thực vật, thân thuộc tưới một ít linh dịch cho nó.
Tiếp đó liền đi ra ngoài.
Đã đột phá đến Nguyên Thần, hắn cảm giác cảnh tượng chung quanh rõ ràng hơn nhiều.
Tựa như một bức ảnh chất lượng bình thường chuyển sang chất lượng HD vậy.
Bất quá, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đi tới cửa động, Giang Lan thu hồi mộc bài.
Trên đó kỳ thật chỉ viết ba chữ —— Chớ quấy rầy.
Bây giờ không cần thiết phải treo nữa.
Vì hắn đã đột phá Nguyên Thần rồi.
Khi Giang Lan đi ra, lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Còn ba người Ngao Long Vũ thì đang hợp lực vẽ một cái trận pháp.
Có lẽ dùng cho việc tu luyện.
Giang Lan quan sát kỹ một chút, mới phát hiện ra đó là Minh Thần Trận.
Trận pháp này na ná Bất Động Minh Vương Chú của hắn.
Nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì giữa trận pháp và chú thuật đều có sự chênh lệch sớm.
Để muốn ở lại Đệ Cửu Phong, cho dù luôn luôn tu luyện Bất Động Minh Vương Chú cũng không đủ.
Hắn có Côn Lôn Tâm Kinh, sau đó lại tu luyện thêm Tĩnh Tâm Quyết, rồi cộng thêm Bất Động Minh Vương Chú.
Thì hắn mới có thể dễ dàng ở lại Đệ Cửu Phong như vậy.
Về phần những người khác có thể ở lại như hắn hay không, thực tình là hắn không biết.
Có lẽ do kinh người làm người hai đời, nên hắn mới có cách thấu hiểu mọi việc sâu sắc hơn.
"Sư đệ muốn ra ngoài ư?” Kinh Đình nhìn về phía Giang Lan.
Giang Lan gật đầu, nói:
"Ta sẽ không quấy rầy ba vị sư huynh sư tỷ nữa."
Nói xong, Giang Lan liền xoay người rời đi.
Hắn đến đây chỉ để nhìn Minh Thần Trận nhiều một chút thôi, có điều trận pháp ở dưới chân của Kinh Đình.
Hắn cảm thấy mình làm vậy có chút không ổn lắm.
"Trận pháp có vấn đề gì à?" Kinh Đình cúi đầu nhìn trận pháp dưới chân mình, tò mò hỏi.
Hắn cảm giác được, vị sư đệ này rất tò mò về trận pháp này.
Dù sao trận pháp này cũng không đơn giản.
Hắn không dám hỏi đối phương có thể bày ra trận pháp này hay không, phải chiếu cố tâm tình của vị sư đệ này thì bọn họ mới có thể ở đây lâu thêm một chút.
Giang Lan không nói gì, hắn chỉ lắc đầu rồi sau đó đi xuống chân núi.
Nhìn Giang Lan rời đi, Kinh Đình hơi thắc mắc hỏi:
"Bộ sư đệ rất hiếu kỳ về trận pháp này ư?"
Ngao Long Vũ không nói gì, nàng tiếp tục im lặng vẽ trận pháp.
"Ta cảm thấy vị sư đệ này khá ít nói, biểu tình còn ít hơn.”
“Ngoại trừ không bị khí tức U Minh ảnh hưởng ra, trông cũng không có gì đặc thù.”
“Nhưng mà đệ tử Đệ Cửu Phong, thiên phú vốn đã bình thường.”
“Có tu vi kém thêm kiến thức ít một chút, cũng là bình thường thôi.”
“Có thể là bảy màu ánh sáng lúc trước có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi, cho dù có hỏi thì đối phương cũng sẽ không trả lời.”
“Vạn nhất đối phương không biết thì sao, có vẻ như chúng ta đang vũ nhục người khác.” Mục Tú lắc đầu, nàng cũng không nói nhiều nữa.
"Thiên phú không tốt, không có nghĩa là kiến thức sẽ ít hơn." Ngao Long Vũ lạnh nhạt nói một câu.
Nàng chỉ đang trần thuật một sự thật.
Hai người còn lại cũng không phản bác, mà chuyên tâm vẽ trận pháp của bọn họ.
Hôm nay, trước khi mặt trời lặn, bọn họ sẽ có trận pháp để tu luyện.
Và những ngày sau này, bọn họ sẽ có thể ở đây lâu thêm một chút.
Nếu như mượn được khí tức U Minh đột phá Kim Đan đại viên mãn, rồi tiến tới đột phá Nguyên Thần, như vậy thì quá tốt rồi.
Chỉ là chuyện này vô cùng khó.
...
Đối với Minh Thần Trận, Giang Lan cảm thấy nó có chút vấn đề.
Thế nhưng những người đó đều là thiên tài, đến lúc đó bọn họ có lẽ sẽ nhìn ra.
Hắn không cần phải quấy rầy làm gì.
Ai cũng không can thiệp ai.
Dựa theo tốc độ bình thường, Giang Lan đi tới dưới chân núi Côn Lôn.
Lần này xuống núi, hắn không nóng nảy.
Dù sao thì rượu ngon muốn mua thì phải chờ đến buổi chiều.
Hắn đi sớm chỉ để thuận tiện đánh dấu mà thôi.
Giờ thì đi quanh quanh nhìn một chút.
Hy vọng sẽ thu hoạch một thứ tốt.
Giang Lan đi trong rừng.
Hắn phát hiện ra rằng ba mươi năm không đi xuống, con đường ở đây đã xuất hiện một ít thay đổi.
Nhưng cũng không lớn.
Khi mà hắn đi được nửa đường thì hắn phát hiện có một con thỏ đang đi về phía của hắn.
Con thỏ này có tu vi.
Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng khí tức hơi hỗn loạn, chắc là bị trọng thương.
Giang Lan vốn không có ý định để ý tới đối phương, chỉ là đối phương đột nhiên xuất hiện trước người hắn, giống như người, quỳ gối xuống.
Hả?
Nhìn con thỏ này, Giang Lan nhíu mày.
Hắn thấy ở trước ngực của con thỏ này có một vết rách, tựa như đã bị tổn thương sâu vào trong vậy.
Lúc này, nó bị thương như vậy rồi mà còn nhảy nhót được.
Sau khi Giang Lan dừng lại, nó vừa dập đầu vừa chỉ về một phương hướng.
Như thể nó muốn dẫn hắn đi xem cái gì đó.
Nể mặt thời gian còn sớm, Giang Lan mở miệng nói:
"Dẫn đường đi."
Khi này, con thỏ lộ ra ánh mắt cảm kích, nó lại dập đầu cảm tạ.
Sau đó dẫn đường ở phía trước.
Rất nhanh Giang Lan liền nhìn thấy.
Hắn nhìn thấy có một nữ tử đang nằm ở bên trong sơn cốc.
Nhìn từ xa, thì người này ăn mặc rất đơn giản.
Bên cạnh nữ tử này có một hạt châu đang phát ra ánh sáng, là Trấn Yêu Châu.
Nó không phải là pháp bảo lợi hại gì, cũng chỉ có tác dụng với yêu quái Trúc Cơ mà thôi.
Nữ yêu kia hẳn là Trúc Cơ hậu kỳ, trên lý thuyết không nên kiên nhẫn đánh đến tình trạng ta sống ngươi chết như vậy.
Có điều nàng vẫn chưa chết đi, nhưng một mực bị Trấn Yêu Châu trấn áp, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ.
Nhưng người gặp nguy hiểm nhất hẳn là chủ nhân của Trấn Yêu Châu.
"Xem ra con thỏ này, là muốn ta lấy đi Trấn Yêu Châu này."
Giang Lan đi đến phía trước quan sát hạt châu này, trong thời gian lâu như vậy mà chủ nhân của Trấn Yêu Châu vẫn chưa trở về, chuyện này không bình thường.
Hắn dùng cảm giác thăm dò và phát hiện ra rằng hạt châu này cư nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Mà ngay lúc này, Giang Lan cảm giác có một đạo công kích đang hướng về phía hắn.
Con thỏ cũng đột nhiên kêu lên.
Nó còn không ngừng kéo ống quần Giang Lan.
Phảng phất đang nhắc nhở.
Giang Lan không để ý tới, hắn nhìn về phía rừng cây, lúc này có một đạo kiếm quang hiện lên.
Một thanh kiếm trực tiếp hướng về phía chính diện của Giang Lan mà đi.
Đối mặt với một kiếm này, Giang Lan chỉ giơ tay lên, dùng mu bàn tay ngón trỏ nhẹ nhàng bắn một cái.
Keng!
Kiếm trực tiếp bị Giang Lan dùng một ngón tay bắn ra.
Sau đó, một vị nam tử xuất hiện trước mặt Giang Lan.