Một vị nam tử xuất hiện, cùng với đó là thanh kiếm bị Giang Lan bắn rơi hồi nãy.
"Trúc Cơ đại viên mãn."
Khi Giang Lan nhìn thấy vị nam tử này thì ngay lập tức biết được tu vi của gã.
Cùng hắn không sai biệt lắm.
Vừa rồi Giang Lan cũng không có vận dụng lực lượng vượt qua đại viên mãn.
Cho nên đối phương chắc chắn sẽ không biết được hắn giấu tu vi.
Về phần đối phương có phải là đệ tử Côn Lôn không, hắn thật không biết.
Dưới chân núi Côn Lôn, xung quanh có những người lưu lạc tứ phương, cũng chả phải chuyện lạ gì.
Chỉ cần bọn họ không đến gần núi Côn Lôn, chẳng ai chú ý cả.
Nhưng nếu bọn họ dám tới gần dù chỉ một bước, liền sẽ biết được Côn Lôn - Vạn Sơn Chi Tổ, không phải là vô danh.
"Vị sư đệ này, bọn chúng là con mồi của ta." Vị nam tử kia vừa đáp xuống liền trực tiếp mở miệng, sau đó tự giới thiệu mình:
"Tại hạ Liêu Nghiêm, đệ tử của Đệ Ngũ Phong, không biết sư đệ là?"
Giang Lan không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Trấn Yêu Châu và nói:
"Đây là của ngươi ư?"
Đối phương nói gã là đệ tử của Đệ Ngũ Phong, hắn liền tin tưởng sao?
Nơi này không phải núi Côn Lôn và cũng không phải nơi tốt lành để gặp mặt.
Vì thế, hắn sẽ không giới thiệu mình.
"Đúng vậy." Nói xong, Liêu Nghiêm liền bất ngờ chộp đến.
Trấn Yêu Châu trực tiếp trở lại trong tay của gã:
“Ta hy vọng sư đệ không nên cướp chiến lợi phẩm của ta."
Giang Lan liếc mắt nhìn tay của người này một cái, hắn phát hiện trên mu bàn tay của đối phương hình như có không ít lông tóc.
Lúc Giang Lan cẩn thận quan sát kỹ càng hơn, thì đối phương liền trực tiếp thu tay lại:
“Sư đệ còn có vấn đề gì không?”
"Không có." Giang Lan lạnh lùng đáp một câu, xoay người rời đi.
Nếu đã là con mồi của người khác, hắn cũng không có ý định nhúng tay vào.
Ngoài ra, đối phương trông chỉ có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng trên người gã lại có một cỗ khí tức rất kỳ quái.
Không cần thiết phải nổi lên tranh chấp.
Giang Lan muốn đi, nhưng con thỏ kia lại nắm lấy góc áo của hắn.
"Không biết sống chết." Liêu Nghiêm trực tiếp một chưởng đánh bay con thỏ.
Lời này là gã nói với con thỏ, có điều lại giống như đang nói với Giang Lan.
Giang Lan không muốn để ý hành động của đối phương, nhưng khi quay đầu nhìn con thỏ thì hắn phát hiện ra trong ánh mắt của nó lóe lên một tia cầu khẩn.
Tựa như nó cầu van xin hắn ở lại, muốn tìm sự giúp đỡ, vô cùng đau xót.
Đáng tiếc, Giang Lan liền quay đầu rời đi, không có một động tác hay biểu lộ nào cả.
Liêu Nghiêm nhìn Giang Lan rời đi, lại nhìn bộ lông trên mu bàn tay đang mọc từ từ.
Đáy mắt gã toát ra sát ý.
Giang Lan nhìn như đã đi xa, nhưng hắn vẫn cảm giác được cỗ sát ý kia, là nhằm vào hắn.
"Hy vọng các ngươi có thể kiên trì đến khi trời tối."
Giang Lan lẩm bẩm trong lòng.
Hiện tại, hắn dự định đi đến quán trọ cũ.
Sẵn tiện đánh dấu một cái.
Cơ mà dưới chân núi thật đúng là không bình tĩnh.
Ngẫm lại cũng đúng, ngay cả trên núi Côn Lôn cũng bất an, chứ đừng nói là dưới chân núi.
Hắn thật sự không dám nghĩ đến, bên ngoài Đại Hoang sẽ như thế nào nữa.
Không bao lâu sau, Giang Lan đã đi tới quán trọ cũ.
Lúc tiến vào đây, không có một khách nhân.
Nhưng điều khiến Giang Lan hơi bất ngờ, đó là lão giả kia ở đây.
Giang Lan đi tới trước quầy, hắn nhẹ giọng nói:
"Tiền bối, cho ta một bình, à không, cho ta hai bình rượu ngon."
Mấy chục năm qua, hắn căn bản không tiêu tiền, thân là đệ tử thân truyền, hắn cũng có thể lĩnh một ít.
Cho nên hắn có thể mua nổi.
Lão giả nhìn Giang Lan một cái liền nhận ra người trước mắt này, lão cười nói:
"Lần trước gặp mặt là ba mươi năm trước, nghe tiểu gia hỏa kia nói, là ngươi nói cho hắn là bình rượu sẽ rớt sao?"
Giang Lan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
"Là vãn bối nhất thời lắm miệng."
Hắn không biết đối phương đối với chuyện này sẽ ôm thái độ gì, nhưng ba mươi năm trôi qua vẫn còn nhớ rõ, xem ra đối phương rất để ý.
Nhận sai là điều nên làm.
Tuy rằng không biết mình sai ở đâu, nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ rõ cái bình kia là cố ý an bài.
Đương nhiên có lẽ nó không phải là chuyện gì lớn lao, bằng không thì hắn hẳn là đã sớm bị lão giả này tìm tới cửa.
Mặc dù hắn đã đột phá Nguyên Thần, nhưng đối mặt với vị tiền bối này, hắn vẫn nhìn không thấu.
Cũng không kém với sư phụ của hắn bao nhiêu đâu.
"Gia gia, ta đã bắt được Băng Thiền mà người muốn này." Lúc này, một thiếu niên chạy vào.
Đó là một thiếu niên.
Giang Lan liếc mắt một cái liền nhận ra, là thiếu niên trông quán ba mươi năm trước.
Là thiếu niên được hắn nhắc nhở bình rượu muốn rớt kia.
Có điều Giang Lan lại hơi thắc mắc.
Đã qua ba mươi năm rồi, đối phương vì sao cùng lúc trước giống nhau như đúc?
Phảng phất năm tháng không có lưu lại dấu vết trên người của hắn.
"Đại ca ca, đã lâu không gặp." Thiếu niên kia mở miệng nói.
Khi này, hắn đưa Băng Thiền màu trắng tuyết cho lão giả.
Giang Lan quan sát Băng Thiền một chút, sau đó liền phát hiện, thật sự là Băng Thiền.
Băng Thiền băng lãnh thấu xương.
Thiếu niên này cứ như vậy dùng tay không mà bắt ư?
"Rất kỳ quái sao?" Lão giả tiếp nhận Băng Thiền từ trong tay thiếu niên, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Giang Lan, bèn hỏi.
"Là có một chút." Giang Lan gật đầu.
"Đi ra phía sau rửa tay." Lão giả đuổi thiếu niên kia đi, sau đó lão liền đem Băng Thiền đặt ở trong một hồ lô rượu:
"Không biết ngươi thắc mắc vấn đề gì? Tại sao hắn chưa từng biến hóa hay là dùng tay không bắt Băng Thiền?"
"Thưa tiền bối, là cả hai, theo như vãn bối hiểu biết thì Kim Đan tầm thường, cũng không thể tay không bắt Băng Thiền được, chỉ có người luyện thể cực kỳ cá biệt, hoặc là người có thể chất đặc thù thì mới có thể làm được."Giang Lan vẫn có nhận thức cơ bản về Băng Thiền.
"Ngươi nghe nói qua Cùng Kỳ chưa?" Lão giả đắp hồ lô rượu lại, tiếp tục nói:
"Rượu ngon cần phải đợi một lát."
"Hung Thú Cùng Kỳ? Giang Lan không có quan tâm về vấn đề chờ đợi.
Hắn ngược lại đối với hung thú Cùng Kỳ này có chút hiếu kỳ.
Theo đối phương mà nói, vị thiếu niên kia hẳn là có quan hệ nhất định với Cùng Kỳ.