Chương 108: Đây là chuyện người làm à
Đoàn người trên không trung không có phát hiện Long Lân Ngư, vượt qua hư không rời đi, đi tới địa điểm tiếp theo kiểm tra.
Nhìn mấy người rời đi, Lục Trần thở phào nhẹ nhõm, may mắn Dư Quân nhắc nhở kịp thời, hắn dời đi Long Lân Ngư đang đặt ở trong nhẫn không gian.
Hắn đeo nhẫn không gian trên tay chỉ là một nhẫn không gian bình thường, nhưng miếng màu đen trong nhẫn không gian, coi như là Hư Vọng Kính cũng nhìn không thấu, chỉ có thể chiếu rọi ra đồ vật bình thường trong nhẫn không gian.
Nếu lúc nãy không dời đi thì đã bị phát hiện.
Tuy rằng nói bị phát hiện cũng không có gì to tát, dù sao sư phụ của mình là Thánh chủ, Nhàn Thánh trâu bò cũng không dám động thủ với mình, tuy nhiên đoán chừng những ngày kế tiếp rất khó chịu, bởi vì có mục tiêu rõ ràng, sẽ đề phòng kẻ trộm.
Không chỉ Nhàn Thánh, Vân Thánh khẳng định cũng sẽ làm như vậy.
Bọn họ không dám ra tay với đồ đệ của Thánh chủ, nhưng đề phòng gắt gao vẫn có thể làm được.
Lục Trần không muốn bị phát hiện quá sớm, bởi vì hắn không chỉ nhớ thương Long Lân Ngư của Nhàn Thánh, mà còn nhớ thương thỏ Yên Chi của Vân Thánh.
Vì vậy, bây giờ, tốt nhất là không bị phát hiện quá sớm, bởi vì không có lợi cho một số việc sau này.
Thừa dịp xung quanh không có bao nhiêu người, Dư Quân nhỏ giọng hỏi: "Đỗ huynh, đệ tử Thần Phong kia có động tĩnh chưa, ta mượn sức được hòm hòm rồi."
"Cái gì..."
Lục Trần có chút mờ mịt.
Dư Quân nói: "Lần trước đã nói rồi, cùng nhau đánh lén đệ tử Thần Phong, ta lôi kéo người bất mãn với đệ tử Thần Phong, ngươi phái người nhìn chằm chằm đệ tử trên đỉnh Thần Phong, đến lúc đó chờ hắn đi ra, chúng ta cùng nhau ra tay với hắn, giáo huấn hắn một trận, đệ tử Thần Phong kia gần đây đã đi ra chưa."
Lục Trần bừng tỉnh nói: "Thì ra ngươi nói cái này, tạm thời không có động tĩnh, vẫn không có nhìn thấy hắn đi ra."
Dừng một chút, Lục Trần tò mò hỏi: "Ngươi lôi kéo bao nhiêu người."
Chủ yếu Lục Trần muốn nhìn một chút, rốt cuộc có bao nhiêu người bất mãn với mình.
Dư Quân hưng phấn nói: "Đã lôi kéo hơn hai trăm người rồi."
Lục Trần: "..."
Trong lòng cực độ im lặng, không phải chỉ là để cho mấy sư tỷ làm nha hoàn ở trước mặt mọi người một lần thôi sao, điệu thấp khoe giàu một đợt, những gia súc này hận hắn như vậy sao, lại có hơn hai trăm người bất mãn với hắn, Lục Trần không nói nên lời.
Một lúc sau, Lục Trần mở miệng: "Đừng nóng vội, ta không tin hắn vẫn sẽ ở lại Thần Phong, cũng phải đi ra một lần, chờ sau khi đi ra, ta lập tức báo cho ngươi, ngươi triệu tập người, sau đó chúng ta động thủ với hắn."
Dư Quân gật đầu: "Được."
Nói chuyện với Dư Quân vài câu, hai bên liền chia tay, Lục Trần rất tùy ý bay về phương xa, khi xung quanh không có người lại vòng trở lại, trở lại đỉnh Thần Phong, đi vào trong cung điện, phát hiện Đỗ Nghị bị giam giữ trong trận pháp đã tỉnh táo lại.
Vì thế, hai mắt Đỗ Nghị hưởớg bên trên.
Trong trận pháp, Đỗ Nghị tức giận trừng mắt nhìn quát: "Ngươi rốt cuộc là ai, mau mau thả ta ra."
Đỗ Nghị tỉnh táo lại, phát hiện nằm trên mặt đất, chuẩn bị rời đi, lại phát hiện có một tầng kết giới ngăn cản hắn, kết giới rất cứng cỏi, lấy thực lực của hắn không cách nào phá vỡ trận kỳ, thử vài lần thì liền nhụt chí, đúng lúc này, người giả mạo hắn xuất hiện.
Vì thế Đỗ Nghị liền tức giận trừng mắt nhìn người giả mạo hắn.
Lục Trần liếc hắn một cái, không nói gì, tâm niệm vừa động, lấy ra Long Lân Ngư, dưới chân xuất hiện một con Long Lân Ngư trên trăm cân, Long Lân Ngư đã tử vong, Lục Trần lấy ra tiểu đao, bắt đầu cạo vảy cá, cắt tai cá.
Trong trận pháp, Đỗ Nghị nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử co rúm lại.
Hắn lập tức hít một hơi thật sâu, hắn nhận ra, người giả mạo mình ở bên ngoài lại đang sửa sang lại Long Lân Ngư, đây là một trong bát trân mà Nhàn Thánh nuôi nấng.
Lập tức trong đầu hắn có một ý nghĩ đáng sợ.
Tuy rằng hắn cảm thấy người giả mạo mình khẳng định sẽ làm chuyện lớn, thế nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, đối phương làm chuyện cũng quá lớn, đủ để tạo thành chấn động ở Thánh địa.
Ngay cả Long Lân Ngư mà Nhàn Thánh nuôi nấng cũng dám trộm, không thể không nói, lá gan của đối phương thật sự rất lớn, hơn nữa còn bị đối phương đắc thủ.
Thân thể Đỗ Nghị chấn động và lay động, đầu váng mắt hoa.
Đỗ Nghị kinh sợ đứng lên, đối phương giả mạo mặt mình đi trộm Long Lân Ngư, không biết bị phát hiện hay không, nếu bị phát hiện thì chẳng phải mình là trở thành tội phạm truy nã ở Thánh địa sao.
Nhất là đối phương đang sửa sang lại Long Lân Ngư, bước tiếp theo hẳn là sẽ ăn tươi, tiêu diệt chứng cớ.
Cá là kẻ mạo danh trộm, ăn cũng là người giả mạo ăn, nhưng nồi đen lại muốn cho hắn cõng.
Nhìn xem, đây có phải chuyện mà con người làm không thế.
Người này thật sự quá vô sỉ, chưa bao giờ gặp qua người vô sỉ như vậy.
"Thằng khống vô sỉ, ngươi thả ta ra ngoài!" Mắt Đỗ Nghị đầy máu, tức giận nói: "Cái tên chết tiệt này, vì sao phải giả mạo ta trộm Long Lân Ngư, ta và ngươi không thù không oán."
Lục Trần liếc hắn, lấy ra ngọc phù khởi động khống chế, kết giới trận pháp xuất hiện một tầng sương trắng, ngăn cản ánh mắt, đồng thời cũng ngăn cách âm thanh, cho dù Đỗ Nghị mắng như thế nào ở bên trong, coi như rách cổ họng, âm thanh cũng truyền không ra bên ngoài.
Lục Trần dùng tiểu đao cắt thịt cá thành từng miếng bốn phương, sau đó cắt thành từng miếng hơi mỏng, sau đó đi ra bên ngoài, dựng lên hai cái nồi lớn, còn có một cái giá nướng thịt, Lục Trần chuẩn bị làm một bữa tiệc cá.
Thịt cá được cắt thành miếng mỏng để nướng và nấu canh, còn đầu cá thêm khung xương, thì làm hầm canh.
Đống lửa bốc lên, rất nhanh nước trong nồi lớn liền sôi trào.
Nồi đầu tiên cho linh chi, nhân sâm… dược liệu cần thiết giúp nấu canh, sau đó cho đầu cá thêm bộ xương vào nước hầm, hầm ra tinh hoa từ trong xương tử, ngụm thứ hai để cay, nấu thành một nồi canh đỏ, chờ canh đỏ sôi, ăn miếng cá nóng.