Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 110: Cảnh cáo thơm ngon (2)

Chương 110: Cảnh cáo thơm ngon (2)


Lục Trần không biết nên xử lý như thế nào, đem bỏ phần còn lại thì khá tiếc. Đột nhiên, Lục Trần nghĩ ra một ý kiến hay, thế là đem chỗ thịt cá và canh cá còn lại đến đại điện, mở Bạch Vụ trận ra, đem những thứ còn lại cho Đỗ Nghị.
Lục Trần nói: “Xem ra ngươi chịu oan ức vì ta, những thứ này là cho ngươi.”
Đỗ Nghị nghe thấy, tức đến méo mũi, đối phương quả nhiên dùng diện mạo của hắn đi trộm đồ, hắn đoán chừng đã lên Thánh địa Dao Trì phát danh sách truy nã.
Hắn chắc chắn người này cũng là đệ tử của Thánh địa Dao Trì, không dám giết hắn.
Hơn nữa, hắn cũng không dám ăn những con Long Lân Ngư này, mặc dù hắn chịu oan ức nhưng về sau còn có thể giải thích. Nếu bây giờ ăn những con Long Lân Ngư này thì chẳng phải là xác thực mình và đối phương thông đồng làm bậy, về sau chân tướng rõ ràng, sao Nhàn Thánh có thể tha cho hắn.
Có lẽ sẽ còn liên lụy sư phụ Thường Hoàng của mình.
Thế là, Đỗ Nghị rất có khí phách nói: “Hừ, ta không ăn, cho dù Đỗ Nghị ta chết đói, nhảy xuống từ nơi này mà ngã chết, ta cũng sẽ không ăn đồ ngươi cho. Hơn nữa, tạm thời ngươi có thể giả mạo ta, không giả mạo được ta cả một kiếp, sẽ có một ngày nào đó lộ rõ chân tướng.
Đối với những lời nói khí phách này, Lục Trần cười cười, cũng không coi ra gì, trả lời một câu: “Sau khi ăn xong nhớ rửa nồi.”
Lục Trần nói xong thì đi củng cố cảnh giới, hấp thu nhiều tinh hoa của Long Lân Ngư như vậy cũng phải tốn thời gian hai ngày luyện hóa.
Còn lại một mình Đỗ Nghị chờ trong trận pháp.
“Ôi, làm sao lại thơm như vậy!”
Đỗ Nghị cảm giác nước miếng sắp chảy ra, ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn thịt cá bên cạnh, có vẻ thịt cá còn một cân rưỡi đến hai cân, trong lòng nghĩ bụng, tên gia hỏa đáng chết này, thế mà ăn ba mươi lăm, bốn mươi cân thịt cá, cũng không sợ ăn bể bụng.
Nhưng hắn nhớ kỹ, khi kẻ mạo danh giết cá hồi trước, con Long Lân Ngư ít nhất cũng năm mươi cân.
“Không được, ta không thể ăn!” Đỗ Nghị lắc đầu, suy nghĩ kiên định trong nội tâm.
Thịt cá này, hắn không thể động vào, động vào chính là thông đồng làm bậy.
Nhưng mà thơm quá!
Nội tâm Đỗ Nghị nghĩ đến, không tự chủ liếm liếm khóe miệng.
Hắn chưa từng ăn Long Lân Ngư nhưng nghe sư phụ Thường Hoàng nói qua, Long Lân Ngư là một trong bát trân, là vật đại bổ, nhất là đối với Hoàng giả trở xuống, ăn rồi thì có thể giảm bớt thời gian mấy năm tu luyện.
Năm đó, sư phụ của hắn là Hoàng giả cũng không ăn quá nửa cân Long Lân Ngư.
Hiện tại nơi này còn có một cân rưỡi đến hai cân, ngoài ra còn một nồi lớn canh.
Tâm trạng của Đỗ Nghị hoảng hốt.
Lần này, thời gian Lục Trần bế quan ba ngày, tất cả Long Lân Ngư trong cơ thể đã luyện hóa tiến hóa, cảnh giới cũng vững chắc ở Siêu Phàm cảnh trung kỳ, đi một chuyến trong điện, mở ra trận pháp, phát hiện đã không có Long Lân Ngư, chỉ còn lại hai cái nồi lớn sạch sẽ.
Đỗ Nghị nhìn thấy Lục Trần tiến đến, nhớ tới đối phương trước khi rời đi mình vứt xuống lời nói hùng hồn, không nhịn được đỏ mặt.
Lục Trần đến nhưng không chế giễu Đỗ Nghị, cầm hai cái nồi lớn sạch sẽ ném vào trong nhẫn không gian rồi trực tiếp rời đi.
Lục Trần muốn tìm việc gì đó để làm, lần trước Dư Quân có nói đã liên hiệp với hơn hai trăm đệ tử không thích hắn, chuẩn bị đối phó với hắn. Vậy hôm nay hắn sẽ dành ít thời gian diệt hết bọn họ.
Lục Trần dịch dung thành Đỗ Nghị đi ra ngoài, bay qua quảng trường, bắt đầu tìm kiếm địa điểm. Cuối cùng, cũng tìm được một sơn cốc tĩnh lặng, xung quanh không có động phủ là một vùng đất xa xôi tĩnh lặng.
Lục Trần bố trí Ngự Lôi trận cấp bốn xung quanh sơn cốc, sức mạnh sấm sét của Ngự Lôi trận cấp bốn cũng đủ rồi. Nếu dùng Ngự Lôi trận cấp năm, sấm sét của nó phóng ra có thể đánh chết luôn một Nguyên Thần cảnh thông thường, huống chi trong đám người đối phó với hắn, có một số người là Siêu Phàm cảnh.
Nếu ở ngoài muốn giết kẻ địch đương nhiên sẽ dùng trận pháp càng cao càng tốt, nhưng người những người thấy gai mắt nên mới đối phó với hắn, hai bên không có thù oán gì, cũng không có tử thù. Hơn nữa, ở đây còn là Thánh địa của Nhị sư phụ, không thể giết họ được.
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Vẫn nên giáo huấn một chút.
Bố trí xong trận pháp, Lục Trần cầm ngọc phù khống chế trận pháp, phát lệnh ẩn hết kết giới khiến nó hòa làm một thể với trời đất.
Sau đó, Lục Trần rời khỏi nơi này, đi đến quảng trường rộng lớn. Do đang giữa trưa nên trên quảng trường rất ít người.
Đột nhiên, Lục Trần phát hiện hắn không biết động phủ của Dư Quân ở đâu, cũng không có cách nào thông báo kêu người.
Ngay lúc hắn đang phiền não thì có hai đệ tử Nguyên Thần cảnh đi tới, một thấp một cao, họ nhận ra “Đỗ Nghị” nên khách khí chắp tay chào hỏi: “Đỗ sự đệ.”
“Vâng.” Lục Trần khẽ vâng.
Hắn không biết thân phận của họ nên cố gắng hạn chế giao tiếp.
“Đỗ sư đệ, tên đệ tử Thần Phong kia xuất hiện rồi à?” Đệ tử Nguyên Thần cảnh cao nhỏ giọng thần bí hỏi.
Khóe mắt Lục Trần lóe lên, lập tức nhận ra hai người này cũng là thành viên của đại quân đang muốn đối phó với hắn, vậy thì dễ rồi, hắn ho khan một cái: “Người đó xuất hiện rồi, ta đã phái người đuổi theo hắn, các ngươi đi thông báo với những người khác, ta ở đây chờ các ngươi, chờ đến đông đủ hết rồi cùng nhau đánh hắn.”
“Thật sự xuất hiện rồi.”
Hai người sau khi nghe nói thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp đó nói: “Đỗ sự đệ, ngươi chờ chút, bọn ta đi thông báo với mọi người, tập họp đầy đủ.”
Hai người hết sức phấn khởi rời đi.
Vài phút sau, liên tục có người đến chỗ Lục Trần, bọn họ đều khách khí gọi một biết “Đỗ sư đệ”, dù sao Đỗ Nghị cũng là đệ tử qua quan môn Hoàng giả nên thái độ của họ với hắn cũng khá hữu nghị.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất