Chương 111: Khiến nhiều người ngạc nhiên
Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người đến, trùng trùng điệp điệp, bao quanh Lục Trần một vòng lại thêm một vòng, Lục Trần nhìn qua muốn chóng mặt.
Đây mà là hai trăm người mà Dư Quân đã nói à? Ít nhất cũng phải sáu bảy trăm.
Cũng quá nhiều rồi. Mình gây thù nhiều như thế từ lúc nào.
“Đỗ sư đệ, đệ tử Thần Phong ở đâu? Ta không thể chờ được muốn đánh hắn ngay bây giờ.”
“Ừ, đợt lát nữa bắt được hắn, ta sẽ dùng hai chân đạp hắn.”
“Mẹ nó, thế nào mà nữ thần Đường Tĩnh của ta lại bị tên vô liêm sỉ đó lừa mất nụ hôn đầu, ta hận không giết chết hắn.”
Đám người xung quanh bắt đầu kích đầu, hai tay không yên nổi nữa.
“Đỗ huynh.”
Dự Quân ở phía xa đang đi tới, vừa bước tới đã không kìm được hỏi: “Đỗ huynh, đệ tử Thần Phong ở đâu?”
Lục Trần nhìn Dư Quân một cái, sau đó im lặng đi lên phía trước một đoạn, rời khỏi nhóm người, Dư Quân hiểu ý, lập tức đi theo.
Dư Quân hỏi: “Đỗ huynh, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Lục Quân hỏi: “Sao lại nhiều người như vậy? Không phải ngươi nói chỉ có hai trăm thôi sao? Đám người ở đó đã hơn bảy rồi đó.”
Dư Quân gãi đầu, nói: “Gần đây có lan truyền tin đồn là chúng ta muốn lặng lẽ đối phó với đệ tử Thần Phong, rất nhiều đệ tử thấy tên đệ tử Thần Phong này quá kiêu ngạo nên chủ động muốn nhập bọn với chúng ta.”
Lục Trần im lặng, vậy cũng được.
“Được rồi.”
Lục Trần khoát tay áo, đối mặt với đám đông, hét lớn: “Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa, mọi người đi theo ta, chúng ta cùng ám toán hắn.”
“Được.” Đám người đồng thanh đáp.
Lục Trần đi phía trước, sáu bảy trăm người đi theo sau, một đội ngũ khổng lồ hùng hổ xuất phát, không rõ vì sao thu hút không ít đệ tử, bay vài phút, Lục Trần dẫn bọn họ đến sơn cốc mà hắn đã bày trí trận pháp, sau đó nói: “Chư vị, nghe nói là đệ tử Thần Phong ở đây, mọi người chia nhau ra tìm hắn đi.”
Vừa nói xong, mọi người bắt chia ra khắp nơi tìm kiếm.
Có người bay lên cao, nhìn xung quanh, những đệ tử Nguyên Thần cảnh thì mở thần niệm ra bao phủ xung quanh, thật cẩn thận tìm kiếm nhưng trừ họ ra thì không phát hiện đệ tử Thần Phong đâu.
“Người đâu? Không thấy ai hết.”
Vẻ mặt của những đệ tử xung quanh đều tỏ nghi hoặc.
Lục Trần ho khan một cái, bình tĩnh tự nhiên nói: “Lúc trước có tuyến nhân báo với ta là đệ tử Thần Phong xuất hiện ở đây. Chắc hắn đã đi rồi, mọi người tìm kĩ lại xem, nếu không tìm thấy coi như xong, phải chờ cơ hội tiếp theo rồi.”
Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trong sơn cốc, hy vọng có thể tìm thấy tên đệ tử Thần Phong kia, sau đó cùng nhau xông lên, hung hăng đánh hắn một trận.
Mọi người đã đi hơn ngàn mét về phía trước, Lục Trần giả bộ khó hiểu nói: “Không thể, sao lại không có ai?”
“Đỗ sư đệ, có khi nào tình báo của ngươi sai rồi không?”
Lục Trần nói: “Có lẽ hắn đã rời đi hoặc có thể hắn chỉ đi ngang qua đây thôi, ta cũng không chắc.”
Hai phút sau, Lục Trần dẫn theo sáu bảy trăm người đi vào phạm vi của trận pháp. Sau đó hắn không chần chờ nữa, lập tức dùng ngọc phù khống chế mở trận pháp ra, ngay lập tức kết giới hiện ra, bao phủ phạm vi ngàn mét xung quanh, vây sáu bảy trăm người trong đó.
Kết giới óng ánh trong suốt hiện ra, một sức mạnh vô hình lưu chuyển. Đồng thời, kết giới trên bầu trời phát ra âm thanh tí tách, sấm sét màu xanh biển được ngưng tụ thành.
Rầm rầm~~~
Xì xì xì~~~
Trong kết giới xảy ra biến động bất ngờ, mấy chục tia sét to bằng ngón tay ngưng tụ thành trên không trung, uy lực chấn động lan ra, bắt đầu tùy ý công kích người, có mấy chục người bị sấm sét đánh trúng, phát ra những tiếng thét thảm thiết.
Một số đệ tử yếu không chịu nổi một lượt sét đánh, ngã quỵ xuống đất, thân thể không ngừng co giật.
“Mọi người đừng hoảng hốt, cùng nhau công kích trận kỳ, cùng nhau phá vỡ nó.” Có người quát to.
Ngự Lôi trận cấp bốn, mỗi một lượt đánh xuống chỉ có thể ngưng tụ thành ba bốn mươi đường sấm, không thể đánh trúng hết tất cả mọi người.
Rất nhiều người bắt đầu công kích trận kỳ, mỗi trận kỳ bị hơn mười người đánh vào, một trận văn sáng chói vốn phát ra kim sắc quang, lập tức có vài khe nứt.
Lục Trần đương nhiên không trơ mắt nhìn họ phá vỡ trận kỳ, ít nhất là cũng không để họ trốn thoát trong thời gian ngắn. Trong bóng tối dùng ngọc phù lệnh cho mấy chục đường sấm đánh về hướng những người đang công kích trận kỳ, từng đường sấm sét đánh vào thân thể khiến toàn thân bọn họ run rẩy.
“Cố lên, đánh vỡ trận kỳ là thoát rồi.” Lục Trần hét một tiếng, bắt đầu hành động, hắn nhảy lên một cái cùng vài người bắt đầu công kích trận kỳ. Nhưng trong bóng tối lại khống chế sấm sét đánh vào bọn họ, sấm sét ngay lập tức bùng lên tàn sát khiến hơn mười người rơi xuống mặt đất.
Lục Trần a một tiếng, vẻ mặt lộ ra vẻ thống khổ, ngã trên mặt đất, thân thể hắn không ngừng run rẩy.
“Đỗ huynh.”
Dư Quân đi tới, đỡ lấy Lục Trần nhưng lại bị sấm sét trong cơ thể Lục Trần ảnh hưởng nên thân thể hắn cũng có chút tê dại.
“Đừng chạm vào ta.”
Lục Trần khó khăn nói: “Khắp cơ thể ta đều là sấm sét.”
“Đỗ huynh, ngươi không cần động thủ, uy lực của sấm sét này không thua gì một kích của Siêu Phàm cảnh viên mãn, để cho những sư huynh Nguyên Thần cảnh đánh là được rồi.” Dư Quân nói.
“Ừm.”
Lục Trần “sắc mặt tái nhợt” khẽ ừ một miếng.
Trong bóng tối lại đang dùng ngọc phù khống chế, công kích những người phá trận, đồng thời phân tán một ít sấm sét đánh vào Dư Quân.
“Aaaaa.”