Chương 112: Sư muội đã trở về
Một người bị sét đánh trúng như cái sủi cảo từ trên trời rớt xuống.
Dư Quân bị sấm sét đánh trúng, té thẳng xuống mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Năm phút sau, sau khi sấm sét trong kết giới đã đánh được hơn mười lượt, đã có hai ba trăm người bị thương, những đệ tử Siêu Phàm cảnh đều đã nằm xuống, còn lại đa số đệ tử Nguyên Thần cảnh đang cố gắng, đã phá được một trận kỳ.
Trận kỳ bị đánh nát, hoa văn ngay lập tức nhạt dần.
“Hahaha, rốt cuộc cũng phá được một cái, mọi người cố lên.” Có người thấy đã phá được một trận kỳ, bắt đầu động viên nhau.
Năm phút sau, một trận kỳ nữa lại bị đánh nát.
Chủ yếu là do số người tiến vào trận kỳ quá nhiều, đa số đều là Nguyên Thần cảnh, mà trận pháp này chỉ ở cấp bốn. Lục Trấn ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Ngự Lôi trận sẽ không chịu nổi công kích mà tự động tiêu tán.
Thực tế chứng minh, không đến nửa canh giờ, khoảng hai mươi phút sau, trận kỳ đã bị đánh vỡ hơn mười mấy mảnh.
Trận kỳ bị mất hơn mười mấy mảnh, trận kỳ hỗ trợ nhau đã mất đi liên kết nên càng dễ phá vỡ hơn.
Ầm!
Kết giới không chịu nổi công kích nữa, ầm ầm sụp đổ, vỡ ra từng mảnh tan biến giữa trong không trung.
Nhưng dù đã phá được Ngư Lôi trận, nhưng mấy trăm người khí thế hùng dũng oai phong lúc đầu đều đã bị thương ở những mức độ khác nhau, khắp người đều bị sấm sét “yêu thương” hai ba lần, sấm sét không thiên vị người nào, ai cũng bị đánh. Thậm chí có người còn được sấm sét “yêu quý vô cùng” nhận mười mấy đường sấm sét.
Một số đệ tử Siêu Phàm cảnh đã hôn mê nhưng không có gì nguy hiểm.
Tuy đã phá được trận pháp nhưng sáu bảy trăm người đều đã được sửa lại kiểu tóc, tất cả đều dựng lên, trông vô cùng buồn cười.
Sáu bảy trăm người đều hấp hối.
“Ta tới trả thù đệ tử Thần Phong, sao lại bị làm thành kiểu tóc này rồi.” Một thanh niên sờ vào mái tóc bù xù của mình, ánh mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm.
“Đỗ Nghị” là Siêu Phàm cảnh nên Lục Trần làm bộ dạng uể oải. Dư Quân ở bên cạnh cũng rất thảm, quần áo rách tả tơi, có vài chỗ còn bị đốt rụi. Lần gần nhất Dư Quân bị sấm sét đánh đã cách đây rất lâu rồi, tóc vốn đã mềm xuống, giờ lại được sấm sét “tẩy lễ” dựng lên một lần nữa.
Khuôn mặt Dư Quân cháy đen, hai mắt vô thần, không biết đang nghĩ gì.
“Dư huynh, trong chúng ta có phản đồ.” Lục Trần mở miếng ngay lúc thích hợp.
Dư Quân nhìn thoáng qua Lục Trần, cảm thấy Đỗ huynh là người có khả năng lớn nhất, vì bọn họ đều đi theo Đỗ huynh. Nhưng mà hận ý của Đỗ huynh với tên đệ tử Thần Phong kia cũng giống như họ, đều hận muốn chết, không có khả năng sẽ thông báo với hắn để hắn sớm bày trí trận pháp.
Lục Trần nói: “Người gọi quá nhiều người, hơn nữa tin tức đã bị lộ ra ngoài, rất có thể đệ tử Thần Phong đã biết, cố ý lộ mặt để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, sau đó bố trí trận pháp, ám toán chúng ta trước một bước.”
“Ai đã phản bội chúng ta?” Lục Trần nhìn xung quanh một vòng, hỏi.
“Các ngươi đều là người mà Dư huynh đã gọi đến, có rất nhiều người không có thù oán gì với đệ tử Thần Phong. Hẳn là ai đó trong số các ngươi đã nhận được lợi ích gì đó, ví dụ như Nguyên Thần đan, Phá Vương đan nên lén lút báo với hắn khiến kế hoạch của chúng ta bị thất bại.”
“Người ta phái đi ngồi chờ chờ bảy tám ngày nhưng không thấy đệ tử Thần Phong xuống núi. Hôm nay, lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có ai đó mật báo cho hắn để hắn bố trí trận pháp ở đây, dụ chúng ta vào.”
Lục Trần kẻ xấu thật sự cáo trạng trước khiến bọn họ nghi ngờ lẫn nhau.
“Không phải ta.”
“Không phải ta.”
Mọi người nghi ngờ lẫn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhìn ai cũng giống người mật báo.
Đánh lạc hướng nhóm người thành công, không ai hoài nghi Lục Trần nữa.
“Mẹ nó là ai quá đáng như vậy đã nói là cùng đi đối phó với đệ tự Thần Phong, vậy mà lại âm thầm đi mật báo.”
“Quá đáng ghét, đừng để bọn ta biết là ai làm?” Một đám đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Lần này, trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc, rất nhiều người không cam tâm, nhưng không cam tâm thì làm được gì. Đa số mọi người đã rời đi, Lục Trần đỡ Dư Quân lên, đã thoát ra rồi nên không ai quan tâm những đệ tử đang ngất đi.
Lục Trần tức giận: “Đáng ghét, thật sự đáng ghét, Dư huynh, chúng ta hẹn lần sau đi, ta không tin thù này không báo được.”
Dư Quân yếu ớt, cười khổ nói: “Lần này là do ta đã dẫn quá nhiều người tới, để lộ thông tin đến mức bị ám toán.”
Lục Trần an ủi: “Dư huynh không cần áy náy, lần này không trách ngươi được, lần sau chúng ta lại tìm cơ hội.”
“Ừ.” Dư Quân ừ một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Dư Quân dần đi xa, ánh mắt Lục Trần trở trên thâm sâu, cả đoàn trải qua lần bị diệt này, chắc chắn không dám có ý nghĩ đối phó với hắn nữa. Nếu có thì lần sau sẽ dùng Ngự Lôi trận cấp năm tiếp đãi họ và sẽ không nhẹ nhàng như lần này nữa.
Lục Trần tới đỉnh Thần Phong, chuẩn bị yên tĩnh tu luyện một thời gian ngắn, lại bất ngờ phát hiện một thiếu nữ áo trắng yên tĩnh ngồi xếp bằng dưới gốc cổ thụ. Trước mặt thiếu nữ đặt một cây đàn cổ, đôi tay trắng nõn gảy dây đàn, tiếng đàn phát ra ưu nhã rất đặc biệt.
Tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách, thanh thúy dễ nghe. Nhưng trong sự nhu hòa ấy lại ẩn hiện một tia sát khí, tiếng đàn dập dờn gợn sóng như hóa thành từng thanh kiếm sắc bén, chuyển động trong không trung, vết cắt vô hình xẹt qua cắt đứt không gian.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là Liễu Khuynh Thành. Lần trước, từ biệt tại Thánh thành, hắn đến Thánh địa gặp sư phụ trước thời hạn, còn Liễu sư muội vẫn ở Thánh thành chưa quay về. Giờ đã trở về đang ngồi dưới gốc cổ thụ đánh đàn.
Ánh mắt Lục Trần lóe lên, đứng trên không trung, không đi đến quấy rầy.
Sau đó tiếng trở nên cao hơn, giai điệu và nhịp điệu cũng trở nên nhanh hơn.
Tăng Tăng Tăng!
Ánh kiếm hiện ra, xen lẫn trong không khí, kiếm ý toát ra vô cùng sắc bén.
Dưới tiếng đàn êm tai đó chất chứa vô vàn sát khí.
Phốc phốc phốc!
Phiến đá đối diện xuất hiện từng đường dấu vết giống như bị kiếm cắt qua, cắt sâu vô cùng.
Tận đến khi khúc nhạc đã kết thúc, tiếng đàn vẫn còn vang vọng, đao kiếm trước mặt tản đi, mọi thứ lại yên bình trở lại.
Lục Trần tự lẩm bẩm: “Sư muội còn là một vị nhạc công, trình độ đánh đàn rất cao.”