Chương 113: Vụ án đến nay vẫn chưa phá giải được (1)
Trong cửu thiên thập địa, có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, ngoài những võ giả tu luyện bình thường, còn có những võ giả giỏi những năng lực độc đáo khác, chẳng hạn như trận pháp, luyện đan cũng là một trong số đó, ngoài ra, còn có những người nho nhã, với sở trường cầm kỳ thi hoạ v.v.
Vì vậy, âm luật đã được nhiều người nghiên cứu, nghiên cứu ra nhiều môn võ học tấn công bằng âm thanh.
Chẳng hạn như sở trường gảy đàn, v.v… Võ học của họ dung hòa với âm luật, đồng thời có thể phát huy hết những năng lực khác của bản thân.
Ban đầu, Lục Trần bị thua thảm hại trong tay một ma cầm sư, đối phương gảy một khúc nhạc, tiếng đàn tiến vào tâm trí hắn, linh hồn suýt bị lột sạch, suýt chút nữa trở thành một tên ngốc. Sau này, hắn mới biết được “Di Hồn Khúc” mà đối phương đánh là bí pháp tấn công linh hồn, dựa vào âm luật nhập đạo, có thể lột sạch linh hồn của một người ra khỏi cơ thể, vô cùng đáng sợ.
Lục Trần bay tới, mỉm cười nói: “Di Thần kiếm khúc này của sư muội là do chính sư phụ truyền dạy, uy thế vừa bộc lộ đã đạt đến mức âm kiếm hợp thành một, Nguyên Thần cảnh bình thường đều không phải là đối thủ của sư muội.”
Di Thần kiếm khúc là một trong những tuyệt học của Nhị sư phụ, trong lúc gảy đàn, âm luật hoá thành lưỡi kiếm, chủ sát phạt, là một bản cầm phổ với mức công phá mạnh mẽ.
Lẽ ra năm năm trước vốn là muốn truyền cho Lục Trần, nhưng Lục Trần không hề tu hành, chủ yếu là bởi vì hắn cảm thấy đánh đàn chỉ dành cho nữ nhân, không đáng phải học, nhưng không có nghĩa là Lục Trần xem thường đòn tấn công bằng âm luật, suy cho cùng, hắn đã bại trận trong tay của một cầm sư.
“Sư huynh quá khen rồi.” Dưới tán cổ thụ, Liễu Khuynh Thành thu đàn lại, mỉm cười, nhìn Lục Trần một cái, khó hiểu nói: “Sư huynh, tóc của ngươi…”
Lần đầu tiên trong đời Lục Trần đỏ mặt, nói: “Sư muội, đừng để ý những thứ nhỏ nhặt này.”
Liễu Khuynh Thành nhìn kiểu tóc của sư huynh, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, nàng vừa mới trở về Thánh địa, không hề biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của sư huynh, có chút buồn cười.
Lục Trần hắng giọng, đổi chủ đề: “Gần đây sư muội đã đi đâu vậy, hôm nay mới trở về.”
Liễu Khuynh Thành đáp: “Ta về nhà một chuyến.”
“Ồ.”
Lục Trần cũng không hỏi gì thêm về gia thế của Liễu Khuynh Thành.
“Vậy thì, ngươi luyện đàn cho tốt, ta cũng đi bế quan đây.” Lục Trần nói.
Lục Trần nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Sư huynh.”
Liễu Khuynh Thành gọi lại.
Lục Trần xoay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
Liễu Khuynh Thành nói: “Ta nhìn thấy Đỗ Nghị trong cung điện, hắn đang bị trận pháp giam giữ, cầu xin ta thả hắn ra, ngươi có biết là ai đã nhốt hắn ở đây không?”
Sư phụ của Đỗ Nghị là một Hoàng giả, hắn lại là một người nổi bật cùng cảnh giới với nàng, nên Liễu Khuynh Thành có chút ấn tượng với hắn, hôm nay khi trở về Thần Phong, lại phát hiện Đỗ Nghị bị giam trong điện, nhất thời có chút khó hiểu, Đỗ Nghị sao lại bị giam giữ bên trong điện.
Lục Trần đáp: “Ta nhốt đó, giữ lại hắn còn có chút tác dụng, ngươi đừng nói cho người khác biết Đỗ Nghị đang bị giam ở đây, vài ngày nữa ta sẽ đãi ngươi một bữa thịnh soạn.”
“Ừm.”
Liễu Khuynh Thành ừm một tiếng.
Dù không biết ý định của sư huynh là gì nhưng nàng vẫn nghe theo lời căn dặn của sư huynh.
Nhìn thấy Liễu Khuynh Thành ngoan ngoãn đáp lại, ừm, rất tốt, sư muội này cũng khá nghe lời.
Lục Trần rời đi, chọn một động phủ để tu luyện, lần này, không để Trần Vũ dùng roi đánh hắn, mà thay vào đó, hắn tự thiết lập một Ngự Lôi trận ngũ cấp cho bản thân, dựa vào Lôi Đình tôi thể, hấp thụ các hạt lôi tính, cường hoá các tế bào, máu thịt, xương cốt trong cơ thể.
Bây giờ Lục Trần càng ngày càng miễn nhiễm với các đòn tấn công của Lôi Đình, nhất là trong khoảnh khắc Lôi Đình nhập vào cơ thể liền vận khẩu quyết, hấp thụ Lôi Đình, có thể giảm thiểu sát thương đến mức thấp nhất.
Nhưng dù cho như thế, một giờ sau, thân thể của hắn vẫn bị đòn tấn công của Lôi Đình xé toạc, máu tươi đầm đìa, cả người bê bết máu.
Đối với vết thương không nguy hiểm đến tính mạng như thế này, Lục Trần uống Liệu Thương đan lục phẩm.
Nguyên nhân chính là do Chân Long dịch quá quý giá, một bình chính là một cái mạng, vì vậy Lục Trần không nỡ dùng.
Tuy tác dụng của Liệu Thương đan không nhanh bằng Chân Long dịch, nhưng khả năng phục hồi cũng rất mạnh, thế nên hắn đã dùng Liệu Thương đan dược thay cho Chân Long dịch.
Lần này, Lục Trần dùng năm ngày để lôi đình tôi thể, thể chất của hắn đã được củng cố đến mức nhất định, hắn ra ngoài, tìm một cái hồ để tắm rửa, sau khi tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó biến thành khuôn mặt của Đỗ Nghị, đi ra bên ngoài.
Lục Trần lại đến hồ Kim Linh, số đệ tử đến hồ chơi đùa ít hơn lần trước rõ nhiều, dù sao thì lần trước xảy ra chuyện như vậy, đệ tử bình thường bị nghiêm cấm đến gần hồ Kim Linh, tuy nhiên một số người có thân phận đặc biệt hơn vẫn có thể đến đây.
Chẳng hạn như đệ tử của Hoàng giả, hoặc đệ tử chân truyền, đệ tử quan môn của Thánh giả, v.v.
Thật vậy, trong một đình nghỉ mát phía xa có ba bốn người đang ngồi đó
Tổng cộng có hai nam hai nữ, nữ thì có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, nam thì tướng mạo ưa nhìn, khôi ngô tuấn tú, bọn họ ngồi cùng nhau, giao lưu thảo luận rất hòa nhã, trong đó có một nữ nhân rất quen mắt, không phải sư muội Liễu Khuynh Thành của hắn thì là ai vào đây nữa.
Lục Trần lướt mắt qua rồi chuyển ánh nhìn sang chỗ khác.