Chương 130: Tốt xấu gì cũng phải cho Kiếm Vương một chút mặt mũi chứ (1)
Cấm vệ Ất bĩu môi: "Quá đơn giản, chẳng phải là tân nương à, để ta đố ngươi một câu khó hơn."
Cấm vệ Giáp nói: "Được, ngươi hỏi đi."
Cấm vệ Ất nói: "Nghe kỹ đây, ngoài thành, Vương quả phụ nàng không giống bình thường, người khác chỉ có một trái tim, vì sao nàng lại có hai trái tim, nói đi, là nguyên nhân gì."
Cấm vệ Giáp lập tức sầu mi khổ kiểm, trầm tư suy nghĩ.
Cấm vệ Bính suy đoán nói: "Chẳng lẽ Vương quả phụ là người liên thể, đó là lí do có hai trái tim."
Cấm vệ Ất nói: "Không phải, người liên thể là hai người dùng chung một thân thể, không có hai trái tim."
Vẻ mặt của cấm vệ Đinh thô tục: "Ta biết, nhất định là Vương quả phụ và hán tử phụ tiếp xúc gần gũi, do đó mới có hai trái tim."
Cấm vệ xung quanh: "…"
Mấy cấm vệ xung quanh cũng tham dự, nhưng cho dù đoán như thế nào thì bọn họ cũng không đoán đúng.
"A, đó là điện hạ, điện hạ trở về rồi." Đột nhiên, một tên cấm vệ nhìn thấy đằng xa có một người đi tới, hình như là điện hạ, dụi dụi con mắt, xác thực bản thân không nhìn lầm, sau đó mới hô to gọi nhỏ lên.
Đề tài lập tức bị gạt sang, tất cả cấm vệ đều nhìn về phía người thanh niên đang tiến lại gần, không phải điện hạ thì là ai.
"Điện hạ, cuối cùng ngươi cũng trở về."
"Điện hạ, có chuyện không hay rồi, Kiếm Vương đã đến hoàng cung."
Một nhóm cấm vệ xung quanh nói dồn dập.
Trước đây, nếu gặp phải việc mà hơi bất cẩn chút tai hoạ liền ngập đầu, nhóm hộ vệ này nhất định sẽ thuyết phục điện hạ rời đi, nhưng một số chuyện điện hạ làm khi trở về đều đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Trong lòng bọn họ, Lục Trần là thần, dù khó khăn có lớn cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
"Đến đây."
Lục Trần hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Theo ta đi gặp hắn."
Thực ra, không cần hộ vệ thông báo, Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch ở bên trong tự nhiên cảm nhận được người bên ngoài.
Lục Trần mới bước vào hoàng cung, vù vù, hai bóng người liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hai người đáp xuống trước mặt Lục Trần, hiển nhiên chính là Lục Chính Hằng và Kiếm Thu Dịch, Kiếm Thu Dịch xuất hiện phía sau, ánh mắt liền rơi trên người Lục Trần, đang đánh giá Lục Trần.
Thân thể Lục Chính Hằng căng cứng, không dám khinh thường, hắn luôn đề cao cảnh giác với người đằng sau, bởi vì Kiếm Thu Dịch là Kiếm Vương, hắn không thể ngăn nổi nếu người này muốn giết chết Lục Trần, nhưng dù ngăn không được cũng phải thử.
Trong khi Kiếm Thu Dịch đang quan sát Lục Trần, Lục Trần cũng đang đánh giá người phía sau.
Hắn mặc một chiếc áo khoác vải thô, lưng hơi gù, mái tóc bạc trắng nhưng đồng tử rất sắc bén, phảng phất có kiếm ý đang lưu chuyển bên trong, trên người toát ra khí tức vô cùng sắc bén.
Hơn nữa, huyết khí của Kiếm Thu Dịch cực kỳ dồi dào, giống như đại dương, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Kiếm Thu Dịch còn chưa kịp mở miệng, Lục Trần đã lên tiếng trước: "Ừm, tu luyện ra kiếm ý, quả thật là một vị Kiếm Vương."
Danh xưng Kiếm Vương có một ý nghĩa đặc biệt. Nó không có nghĩa là một Nhân cấp Vương Võ Giả sử dụng được kiếm pháp liền có thể xưng là Kiếm Vương.
Như thế nào là Kiếm Vương?
Mọi người đều biết, kiếm tu bình thường tu hành kiếm pháp, lấy kiếm làm binh khí, thi triển kiếm pháp, có thể giải phóng ra uy lực kiếm khí cực kỳ cường đại, có thể một kiếm cắt núi, một kiếm bổ trời, một kiếm trảm thương khung cùng các loại năng lực kinh thế hãi tục.
Nhưng mà kiếm tu còn có cảnh giới cấp độ sâu hơn, đó là tu luyện ra kiếm ý, nắm hơn ngàn đạo. Hơn vạn đạo kiếm khí bị nén và áp chế đến cực hạn, kiếm khí hóa lỏng, tạo thành kiếm ý, một tia kiếm ý, vô kiên bất tồi, không gì không phá, khủng bố tột cùng.
Chỉ có tu luyện ra kiếm ý, nâng kiếm ý tăng lên tới cấp Vương, bản thân còn đạt tới cấp Nhân Vương mới có thể xưng là Kiếm Vương.
Kiếm ý rất khó có thể tu luyện được, ở cửa ải này, không biết đã ngăn cản bao nhiêu kiếm tu, trong một vạn kiếm tu, khó mà tìm được một kiếm tu cô đọng được kiếm ý.
Những danh xưng như Kiếm Vương, Kiếm Hoàng đều có địa vị cực kỳ cao trong kiếm tu.
Kiếm tu đều kính trọng những kiếm tu có thể tu luyện ra kiếm ý, vậy nên mới có những danh xưng đặc biệt như Kiếm Vương và Kiếm Hoàng.
Lúc trước, khi Lục Trần nghe về vị Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch này, trong lòng hắn còn có chút khinh thường, chỉ cần là kiếm tu liền có thể xưng là Kiếm Vương sao? Điều này hoàn toàn sỉ nhục danh xưng Kiếm Vương, hơn nữa hắn cũng không tin Hoang Vực có Kiếm Vương, vì vậy hắn đã thi triển Thiên Thu kiếm quyết giết chết đồ đệ của Kiếm Thu Dịch, để xem thử kẻ được gọi là Kiếm Vương có tới hay không.
Kết quả khiến hắn hơi kinh ngạc, không làm cho hắn thất vọng.
Kiếm Thu Dịch này thật sự là một tôn Kiếm Vương.
"Ai đã truyền thụ cho ngươi Thiên Thu kiếm quyết?" Ánh mắt Kiếm Thu Dịch lộ ra tia sáng, nhìn chằm chằm Lục Trần dò hỏi, đồng tử sâu xa hiện lên vẻ khác lạ.
"Chuyện này hẳn là không liên quan gì tới ngươi." Lục Trần nhún vai, thờ ơ đáp lại.
Lời này vừa nói ra, Lục Chính Hằng bên cạnh giật nảy mình. Tên tiểu tử thối này có thể đừng phách lối như vậy được không? Đây chính là Kiếm Vương Kiếm Thu Dịch, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ, có thể nói chuyện cẩn thận được không hả? Khẩu khí này, điệu bộ này, cho dù là hắn cũng muốn kích động đánh người, huống chi là Kiếm Thu Dịch.
Cấm vệ xung quanh và Lục Chính Hằng nghĩ giống hệt nhau, điện hạ à, kiềm chế một chút, tốt xấu gì cũng phải cho Kiếm Vương một chút mặt mũi chứ.
Sắc mặt Kiếm Thu Dịch bình tĩnh, hắn là một vị Kiếm Vương, đạo tâm sớm đã được luyện cực kỳ vững vàng, há có thể bởi vì một câu mà hỉ nộ vô hình, hắn thản nhiên mở miệng nói: "Cho ta xem qua Thiên Thu kiếm quyết của ngươi một chút."
"Tại sao ta phải cho ngươi xem?" Lục Trần liếc nhìn Kiếm Thu Dịch một chút.
Tuy địa vị của Kiếm Vương được tôn sùng, nhưng hắn không phải là chưa từng thấy qua.