Chương 179: Tổ chức yến hội (2)
Tụ họp thêm một lần nữa, lại là trong tiệc chúc mừng Lục Chính Hằng xưng hoàng.
Quân vương Ly quốc ha ha cười nói: "Bây giờ không nên gọi là Lục huynh nữa, phải gọi là Lục Hoàng mới đúng."
"Đúng, bái kiến Lục Hoàng."
Quân vương Ly quốc và quân vương Nghiêu quốc nhao nhao phụ họa.
Lục Chính Hằng nói: "Mấy người chúng ta đã quen biết nhiều năm rồi, không cần phải khách khí như vậy, mời vào."
"Được."
Quân vương ba nước cũng vào chỗ ngồi.
Người của Huyền Lôi phái cũng đến, Huyền Lôi phái được xem như là tông môn hạng nhất của Đại Tề, hai môn Vương cảnh tọa trấn, tông chủ của Huyền Lôi phái, Hoà Hạ Thiên cũng tới, Hạ Thiên nhìn cha con Lục thị, ánh mắt phức tạp, hắn nhớ tới lần đầu tiên vào vương quốc, là có dẫn theo đồ đệ Phương Đằng đi.
Hắn muốn để phụ thân của đồ đệ Phương Đằng, ngồi lên chức vương.
Vốn cho rằng chuyện này rất đơn giản, nhưng không ngờ rằng lại dây dưa ra một loạt hậu quả, cuối cùng, thậm chí cả Tề Hoàng cũng phải ngã xuống.
Sự sụp đổ của Tề Hoàng ít nhiều gì cũng có liên quan đến hắn, nếu như hắn không lấy ra thánh chỉ của Tề Hoàng, thì Lục Trần cũng sẽ không sỉ nhục thánh chỉ, nói không chừng Tề Hoàng cũng sẽ không ngã xuống.
Hiện tại cha con Lục thị, đã không phải là người mà hắn có thể đắc tội nữa rồi.
Hạ Thiên cảm khái, thế sự đúng là vô thường.
Bên cạnh, tông chủ của Huyền Lôi phái thấp giọng nói: "Sau khi tan yến hội, phải đi xin lỗi với cha con Lục Chính Hằng."
"Ừ."
Hạ Thiên gật đầu.
Nhóm hộ vệ của hoàng cung, mặc dù biết trưởng lão của Huyền Lôi phái có ân oán với quân vương của bọn họ, nhưng cũng không dùng ánh mắt thành kiến để nhìn người khác, khách khí mời bọn họ ngồi vào chỗ.
Thời gian trôi qua, gia tộc Vương cảnh của Tề Hoàng thành, bao gồm mấy quân vương của các đại vương quốc đều đã tới, nhưng mà, người của ba nhà có thế lực được công nhận là cực mạnh vẫn còn chưa tới, đó chính là Trân Bảo các, cửa tiệm Đan Hoàng, cùng với nhà đấu giá Khổng Tước.
Ba đại thế lực này đều là những người từ nơi khác tới, đằng sau có cấp bậc Nhân Hoàng tọa trấn.
"Người phụ trách của nhà đấu giá Khổng Tước tới."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.
Theo sau, một nam tử cực kỳ trẻ tuổi đi vào, hắn vô cùng trẻ, mặc áo khoác vải bố, nhưng mà trên mặt lại mang theo vẻ kiêu ngạo thờ ơ, hắn bước tới, nhìn không chớp mắt, mọi người cảm ứng một chút, người tới mới chỉ là Siêu Phàm cảnh thôi.
Chỉ có tu vi Siêu Phàm cảnh, phỏng chừng cũng chỉ là tiểu nhị của nhà đấu giá Khổng Tước, bây giờ lại đến đại diện cho nhà đấu giá Khổng Tước, Vương cảnh tọa trấn không tới sao.
Nhà đấu giá Khổng Tước đang có dụng ý gì…
Châm biếm tân hoàng, không thèm để tân hoàng vào mắt sao.
Vậy nên, chỉ phái một tên tiểu nhị tới.
Trong ánh mắt của mọi người xung quanh tràn đầy hứng thú, kiểu này là hoàn toàn không cho cha con Lục thị chút mặt mũi nào rồi.
Bọn họ muốn nhìn thử xem, cha con Lục thị sẽ làm như thế nào, dù sao thì sau lưng nhà đấu giá Khổng Tước cũng chính là toàn bộ Hoàng cung Khổng Tước mà.
Tiểu nhị của nhà đấu giá Khổng Tước nghênh ngang tiêu sái đi tới trước mặt Lục Chính Hằng, không mặn không nhạt nói: "Tiểu nhân bái kiến tân hoàng."
Trong giọng nói, cũng chẳng có mấy phần tôn kính.
Sau đó, không đợi hộ vệ phải tới mời, hắn tự mình đi tới bàn linh quả, rượu ngon, hắn nhìn thấy đồ tốt ở trên mặt bàn, hai mắt lập tức sáng lên, coi như chuyến này đi cũng không uổng phí, ngửi hương vị của linh quả, coi bộ phẩm giá của linh quả này cũng không thấp đâu.
“Vị khách này, mời ngồi xuống, hai cái bàn này là chuẩn bị cho vị khách tôn quý.” Hộ vệ bên cạnh trông thấy tiểu nhị của phòng đấu giá Khổng Tước ngồi xuống, không khỏi đến bên cạnh nhắc nhở, bởi vì điện hạ nói rằng có khách rất quan trọng sẽ tới, hai cái bàn này nhất định phải để trống không.
Hơn nữa, đồ ăn bên trên hai cái bàn này đều là do điện hạ mang đến, so với linh quả đem ra chiêu đãi khách ở bàn phía dưới hẳn là không cùng đẳng cấp.
“Ý ngươi là sao, chẳng lẽ ta không phải khách tôn quý?” Sắc mặt tiểu nhị trầm xuống rõ ràng.
Hắn là đại diện cho phòng đấu giá Khổng Tước, phía sau còn có một Hoàng triều Khổng Tước to lớn, mặc dù hắn chỉ là một tiểu nhị ở phòng đấu giá Khổng Tước nhưng mà đi đến nơi này hẳn là vị khách tôn quý nhất, hộ vệ nói như thế là xem thường hắn và hoàng triều Khổng Tước phía sau ư.
Hộ vệ cũng biết thân phận người này, mặc dù chỉ là một tiểu nhị nhưng phía sau lại có bóng dáng của phòng đấu giá Khổng Tước, chần chờ nói: “Vị khách này, mời đi xuống phía dưới ngồi, nơi này phải chiêu đãi khách nhân quan trọng hơn.”
“Bốp!”
Tiểu nhị của phòng đấu giá Khổng Tước đột nhiên cho hộ vệ một cái bạt tai, hung hăng, vênh váo, tức giận mắng: “Lão tử đại diện cho phòng đấu giá Khổng Tước mà đến, ngươi không nghe hiểu tiếng người nói sao?”
Động tác lần này lập tức hấp dẫn người chú ý đến.
Bọn hắn cũng không ngờ tới, người của phòng đấu giá Khổng Tước lại làm bậy như thế, phái ra một tên tiểu nhị đến còn chưa tính, hơn nữa cái tên tiểu nhị này cũng quá mức phách lối rồi, một chút cũng không nể mặt mũi hai cha con họ Lục, chẳng nhẽ không biết bên cạnh cha con họ Lục có hai vị Vương giả tuyệt đỉnh ư?
Nhưng mà nghĩ đến thế lực phòng đấu giá Khổng Tước sau lưng thì cũng bình thường trở lại.
Hộ vệ bị đánh, giận mà không dám nói gì.
Sắc mặt Lục Chính Hằng âm trầm, nhìn kỹ tiểu nhị, nói: “Đây là ý tứ của người phụ trách các ngươi?”