Chương 200: Lịch sử huy hoàng và hiu quạnh của Thánh triều
Hơn nữa, quân đội thánh triều không ngừng mở rộng bờ cõi ra phía ngoài, có thể thấy dã tâm của Liễu Kình lớn bao nhiêu.
Trước Liễu Kình, Hoang vực chưa có tiền nhân sở hữu thế lực địa hạt lớn đến như thế, có địa vị đặc biệt, Hoàng triều Hoang vực cùng tôn vinh Thánh triều, Liễu Kình được thiên hạ tôn xưng là Liễu Thánh chủ, Liễu bá chủ vân vân.
Nhưng mà, bởi vì Liễu Kình đột nhiên vẫn lạc, Thánh triều Liễu Thị ngay lập tức sụp đổ tan rã.
Chủ yếu là do sức chiến đấu của cao tầng bị đứt gãy nghiêm trọng, bởi vì Thánh triều Liễu thị chỉ có một mình Liễu Kình là đại năng Thánh cảnh. Lúc Liễu Kình còn, danh chấn Hoang vực, chỉ cần một ngày còn hắn, thế lực thần phục sẽ không dám có lòng riêng. Liễu Kình vừa chết, không có loại lực uy hiếp không gì sánh nổi của chiến lực cấp thánh thứ hai nữa.
Thánh triều bắt đầu nội loạn, thế lực đứng đầu bị trấn áp bộc phát, tự thành lập một thể. Bản thân bọn họ có Hoàng cảnh trấn giữ, có thể sáng lập một Hoàng triều, đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện phục tùng người khác.
Sau đó, lãnh thổ của Thánh triều rộng lớn nhanh chóng bị thu nhỏ lại.
Ngoài ra điều đáng nhắc là Liễu Kình không cưới vợ sinh con, cũng không có truyền nhân đời sau.
Thử nghĩ cũng đúng, nửa đời trước bận tranh đấu giành thiên hạ. Sau khi giang sơn vững chắc, nên hưởng thụ cuộc sống an nhàn, ví dụ như cưới vợ sinh con, hậu cung ba ngàn giai lệ, say nằm bên gối mỹ nhân, thức dậy nắm giữ quyền hành trong thiện hạ vân vân, nào ngờ vị trí còn chưa được ngồi nóng đã tiêu đời rồi.
Cũng may là tổng cộng có ba nhân vật Nguyên Lão từng đi theo Liễu Kình giành thiên hạ. Ba nhân vật Nguyên Lão này cũng không yếu, lúc đi theo Liễu Kình đã là Hoàng cảnh rồi. Ngày nay tam đại gia tộc của bọn họ là ba gia tộc hùng mạnh nhất của đương kim thánh triều Liễu thị.
Tam đại gia tộc thay phiên giữ ngôi vị hoàng đế, người thích hợp được lựa chọn đảm nhiệm khoảng một ngàn năm.
Thánh triều Liễu thị ngày nay vẫn duy trì cách xưng hô này, chủ yếu là tôn trọng Liễu bá chủ đã chết đi.
Lục Trần đi vào thành Hắc Giáp, nhìn tường thành xung quanh. Tường thành vẫn cao lớn rộng rãi như cũ, giống như một con mãnh thú ngủ đông, nhưng mà trên tường thành lưu lại rất nhiều dấu vết gồ ghề, hoặc là những dấu vết dài hình dáng bất quy tắc. Đây là do đao kiếm lưu lại. Tòa thành lớn này chắc chắn đã từng trải qua thử thách chiến tranh.
Thành Hắc Giáp, trong một tửu lâu lớn.
Lục Trần tìm đến Giang Hồ Bách Hiểu Sinh để hiểu rõ hơn về lịch sử của thành Hắc Giáp cùng với Thánh triều Liễu thị.
Đây là nhân vật mà mỗi một thành trì đều có. Bọn họ có lẽ chỉ là những nhân vật nhỏ, nhưng mà đối với lịch sử của mỗi thành trì, sự phân bố thế lực, các loại tin tức đều nắm rõ như lòng bàn tay, thường được xưng là Giang Hồ Bách Hiểu Sinh.
Ngồi đối diện Lục Trần là một gã sai vặt mặc đồ đen. Hắn chính là Giang Hồ Bách Hiểu Sinh của thành Hắc Giáp. Hắn giới thiệu một loạt hơn nửa canh giờ cho Lục Trần về lịch sử Thánh triều, cùng với sự phân bố thế lực, nói đến miệng đắng lưỡi khô, vội vàng hớp một ngụm trà, sau đó mỉm cười nói: “Khách quan, lịch sử huy hoàng và hiu quạnh của Thánh triều, ta đều giới thiệu xong hết cả rồi.”
“Tốt.”
Lục Trần khẽ gật đầu, tiện tay cho một vạn linh thạch.
“Đa tạ khách quan, đa tạ khách quan” Gã sai vặt mặc đồ đen kích động nói lời cảm ơn. Đây là khách hàng hiếm có, vung tay là một vạn linh thạch, đúng là quá hào phóng rồi.
Sau khi gã sai vặt mặc đồ đen đi, Lục Trần rơi vào trầm tư.
Trong số những tin tức có được, Liễu Kình đã từng rời khỏi Hoang vực một khoảng thời gian, biến mất khoảng trăm năm. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều nghĩ rằng Liễu Kình đã chết rồi, nhưng mà đột nhiên một ngày, Liễu Kình lại còn sống quay trở lại.
Nhưng mà không bao lâu sau, Liễu Kình lại biến mất. Lần này biến mất là hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Sau đó, theo một nguồn tin lan truyền ra, hình như Liễu Kình tự biết bản thân sống không được bao lâu, tự mình chọn trước đất chôn cho mình, sau đó vẽ ra bản đồ nơi chôn cất, phân thành tám mảnh, giao cho Hắc Giáp quân, từ đó biến mất.
Điều này có vài điểm đáng ngờ kỳ quái.
Theo lý mà nói, nếu như Liễu Kình biết được mình sắp vẫn lạc, không phải nên truyền bảo vật cả đời cho ba người Tần Long, Cố Anh Triệu, Hàn Thiên Hành sao? Tại sao lại giao cho Hắc Giáp quân?
Ba người Tần Long, Cố Anh Triệu, Hàn Thiên Hành là phụ tá đắc lực lúc đầu đi theo Liễu Kình, ba đại nhân vật cấp Nguyên Lão, là người đáng được xem là thân tín nhất của Liễu Kình. Tu vi của ba người ngày nay đều đã đạt đến trình độ thâm sâu khó lường, dường như còn có tu vi Hoàng cảnh viên mãn.
Thánh triều của ngày hôm nay cũng là do ba gia tộc này chọn ra người đảm nhiệm làm Hoàng chủ, một nhà làm Hoàng chủ, hai nhà còn lại thần phục, thay phiên nhậm chức một ngàn năm.
Còn Hắc Giáp quân thì là quân đội giúp Liễu Kình khai phá lãnh thổ, có khoảng hai mươi vạn, là một nhánh quân đội toàn bộ do Vương cảnh tạo thành.
Liễu Kình tự phân chia bản đồ nơi chôn cất của mình ra thành tám phần, giao cho tám người trong số hai mươi vạn người, nhưng tất cả đều không biết nhau. Điều này nói rõ Liễu Kình không muốn người khác tìm thấy nơi chôn cất của hắn. Nhưng mà có một người tự xưng đã từng là người của Hắc Giáp quân đứng ra nói.
Trong tay Hắc Giáp quân có mảnh bản đồ còn sót lại của nơi chôn cất Thánh chủ, bị chia làm tám mảnh.
Chỉ cần tập hợp đủ thì có thể tìm thấy mục đích của Thánh chủ.
Hơn nữa vị Hắc Giáp quân đứng ra này còn nói là Thánh chủ muốn hắn đứng ra kể chuyện này.
Hình như cố ý để cho người khác đi tìm nơi chôn cất của hắn.
Đây không phải là tự mâu thuẫn à.
Hoặc là nói chết rồi cũng không yên phận, chắc hẳn là người lấy việc trêu ghẹo người khác làm lẽ sống, khiến người khác đừng quên kẻ đã chết là hắn.