Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 201: Lịch sử huy hoàng và hiu quạnh của Thánh triều (2)

Chương 201: Lịch sử huy hoàng và hiu quạnh của Thánh triều (2)


Chính bởi vì có Hắc Giáp quân đứng ra truyền tin tức, cho nên năm xưa đã dẫn đến việc tin tức tìm kiếm địa đồ trên quy mô lớn. Nhưng mà hai mươi vạn Hắc Giáp quân sớm đã giải tán rồi, phân bổ ở các nơi trên Hoang vực, mai danh ẩn tích, không ít người còn rời khỏi Hoang vực nữa.
Thế nên, muốn tập hợp đủ cả tấm bản đồ của phần mộ, hoàn toàn là việc mò kim đáy biển.
Cho đến bây giờ, tất cả mọi người đều không biết trong hồ lô của Liễu Kình bán thứ thuốc gì.
Nhưng mà, dạo gần đây Thánh triều đang lưu truyền một việc, đó chính là tam đại gia tộc của Thánh triều ngày nay đều nắm giữ mảnh bản đồ còn sót lại, về phần mỗi người nắm giữ bao nhiêu phần, tạm thời không thể nào biết được.
“Thôi đi, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, thế lực ngoại lai đang chen chân vào. Đến lúc tập hợp đủ bản đồ, chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt. Vẫn là nên rời khỏi nơi này trước, yên lặng chờ tin tức.” Lục Trần tự nhủ, hắn căn bản không cần thiết phải đi tìm mảnh bản đồ còn sót lại.
Bây giờ có rất nhiều thế lực theo dõi chuyện này, một khi có gió thổi cỏ lay, cũng sẽ liên lụy theo.
“Không đúng, hình như ta bỏ sót điều gì đó đó” Lục Trần bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Hắn nhớ tới một chuyện khác, đó chính là pho tượng của Liễu Kình đã bị trộm.
Liễu Kình là nhân vật bá chủ khai sáng Thánh triều, trở thành thần tượng của các nhân vật hậu bối, số nhiều đến vô tận. Lối vào thành trì bên trong Thánh triều Liễu Thị, đều có hậu giống nhân tạc tượng của Liễu Kình, tưởng nhớ Liễu Kình.
Pho tượng của Liễu Kình là làm từ vàng, ở trong bóng tối sẽ phát ra từng vệt ánh sáng vàng, ngụ ý quang huy của Thánh chủ chiếu rọi xuống mỗi ngóc ngách của Thánh triều.
Thành Hắc Giáp, lai lịch bất phàm, năm xưa Liễu Kình chính là thành lập Hắc Giáp quân ở tòa thành to lớn này. Thành Hắc Giáp đương nhiên có pho tượng của Liễu Kình, hơn nữa ước chừng có bốn pho tượng, đặt ở cổng thành đông nam tây bắc.
Bất luận là gió thổi hay mưa rơi, hoặc là năm tháng biến thiên, pho tượng của Liễu Kình mãi mãi trường tồn.
Nhưng mà gần đây, pho tượng của Liễu Kình đột nhiên bị trộm mất. Bốn pho tượng khổng lồ biến mất không thấy bóng dáng, quả thật là một chuyện lạ.
Mọi người kính sợ Liễu Kình còn không hết, làm sao có thể động tay động chân đối với pho tượng của hắn được.
“Chẳng lẽ là tên kia đến rồi.” Lục Trần tự nhủ.
Người khác có lẽ không biết, có người trộm pho tượng của Liễu Kình để làm gì, nhưng Lục Trần hình như biết là ai làm rồi.
Hắn vốn muốn rời khỏi thành Hắc Giáp, lại thay đổi chủ ý, chuẩn bị ở lại.
Bên trong thành Hắc Giáp
Mấy hôm nay, cấm vệ quân thành Hắc Giáp tới lui dò xét ở trên phố, điều tra sự kiện pho tượng Thánh chủ bị mất cắp, tìm kiếm một chút xem có nhân chứng hay không, để truy lùng ra tên trộm to gan lớn mật kia.
Ngay cả pho tượng Thánh chủ cũng dám ăn trộm, thật sự là coi trời bằng vung.
Thành chủ của thành Hắc Giáp, có một pho tượng Vương giả tuyệt đỉnh, điều động bốn vị phó thành chủ Vương giả trấn thủ các cửa thành ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc, ngay cả một con ruồi bay ra ngoài cũng phải kiểm soát, đồng thời khởi động đại trận bảo hộ, bọn họ tin rằng tên trộm nhất định còn ở trong thành, vẫn chưa trốn được ra ngoài.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, lan truyền ra bên ngoài, nghe nói kinh động đến ba gia tộc lớn, còn có Hoàng cảnh đang trên đường đến, mang theo Hư Vọng kính tới để truy lùng đạo tặc.
“Cái quái gì thế, không phải chỉ là trộm bốn pho tượng vàng sao, có cần thiết phải bày trận phong tỏa cả thành không, còn muốn dùng cả Hư Vọng kính soi ta!” Một người thanh niên anh tuấn bất phàm nào đó ở trong quán trọ, nghe được lời bán tán bên ngoài, tự lẩm bẩm.
Người thanh niên này diện mạo anh tuấn, mắt kiếm mày sao, trên người mặc một bộ trường bào màu vàng, nhìn qua rất tráng lệ, quan trọng nhất chính là hoa văn kim nguyên bảo cực lớn thêu ở trước ngực, mang đến cho người khác khí chất của một tên nhà giàu mới nổi, mặc dù đang lẩm bẩm lầu bầu, nhưng không hề có chút lo lắng nào.
Bởi vì cho dù bọn họ có Hư Vọng kính, cũng không cách nào biết được là hắn làm.
Bên ngoài, mọi người vẫn còn đang bàn tán, rất nhiều người sôi sục tức giận, tranh nhau mà nói, nếu như bắt được hung thủ, chắc chắn phải sử dụng hình phạt vạc dầu sôi để trừng trị, uy danh của Thánh chủ không được phép khinh thường, nhất định phải răn đe nghiêm trị, nếu không loại chuyện nếu đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.
Phủ thành chủ thật sự không tìm được nhân chứng, liền dán cáo thị, nếu có ai biết được kẻ trộm là người nào, hoặc là tận mắt chứng kiến quá trình gây án của tên trộm, sẽ nhận được phần thưởng là một viên Phá Vương đan, một trăm vạn linh thạch.
Tiền thưởng này đối với người dân thành Hắc Giáp mà nói, tuyệt đối là số tiền cực lớn.
Vô số người ánh mắt thèm khát, muốn nhận được số tiền thưởng khổng lồ này, đương nhiên cũng chỉ là mong ước mà thôi, suy cho cùng bọn họ cũng không phải là nhân chứng.
Hôm nay, trước cửa lớn phủ thành chủ, một người thanh niên bước đến, nhìn hai thành vệ quân nói: “Ta biết ai đã trộm pho tượng Thánh chủ.”
“Ngươi biết?”
Hai thành vệ quân liền vội vàng hỏi.
Bọn họ gần đây bởi vì điều tra chuyện này mà sứt đầu bể trán, nhưng vẫn tìm mãi không ra, cáo thị treo thưởng dán lên cũng đã ba bốn ngày rồi, vẫn chưa có người nào đến trao đổi, hôm nay rốt cuộc đã có người đến, khiến cho vẻ mặt của bọn họ kinh ngạc.
“Nhưng mà, ta muốn xem tiền thưởng trước.” Người thanh niên thản nhiên nói.
“Chỉ cần ngươi có thể chỉ ra là ai làm, tiền thưởng không thành vấn đề.”
“Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, nhất định đừng gian dối, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
Hai thành vệ quân thanh sắc nghiêm nghị nói.
Người thanh niên đối với lời đe dọa của hai thành vệ quân, sắc mặt không chút gợn sóng, bình tĩnh nói: “Đương nhiên sẽ không.”
“Theo ta đi vào, đến gặp thành chủ.”
Một trong những thành vệ quân nhìn thấy thanh niên này khá bình tĩnh, sắc mặt cũng hòa hoãn lại không ít, cất giọng nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất