Chương 203: Nhất định là tên chó chết kia
"Mẹ kiếp, ngươi còn dám phản kháng, chắc chắn trong lòng có mưu đồ đen tối."
"Cùng xông lên."
Hơn mười binh sĩ cùng nhau tiến lên, tỏa ra khí tức Siêu Phàm cảnh.
"Các vị, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có chứng cớ, nói nhiều vô dụng, ta muốn phản kháng." Kim Anh Tuấn ra vẻ bất đắc dĩ nói, nhưng hắn xuống tay cũng rất quyết đoán, chỉ thấy một thỏi vàng đột nhiên xuất hiện trong không trung, tỏa ra kim quang loá mắt, bay về phía nhóm binh sĩ.
Tiếp đó, một loạt tiếng kêu oái thảm thiết vang lên liên tiếp.
Thỏi vàng bay tới với tốc độ quá nhanh, những người chạm vào thỏi vàng lần lượt bay ngược ra ngoài, ngã xuống mặt đất.
Kim Anh Tuấn xoay người, từ trên cửa sổ nhảy xuống, thân hình mờ ảo, giống như tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa.
"Đuổi theo!"
Một nhóm binh sĩ tỉnh táo lại, đuổi theo hướng Kim Anh Tuấn rời đi.
Thế nhưng, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra rằng đã bị mất dấu.
Đành phải trở về bẩm báo thành chủ, tên trộm này có chút nan giải, vừa mới bạo phát khí tức đã là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, cần phó thành chủ ra tay mới có thể bắt được.
"Nguy hiểm thật, tuy thành Hắc Giáp rất cằn cỗi, nhưng dù sao cũng có năm vị Vương cảnh, trong đó có một tên là Vương cảnh tuyệt đỉnh, nếu bọn họ xuất hiện, nhất định sẽ gặp rắc rối." Trên một con đường trong thành Hắc Giáp, Kim Anh Tuấn nhập vào trong dòng người, lẩm bẩm một câu.
Mặc dù hắn không sợ từ Nguyên Thần cảnh trở xuống, nhưng nếu như phái tới cấp bậc Vương cảnh, có thể sẽ làm phiền hắn, kết cục không cần nói cũng biết, hắn nhất định sẽ bị bắt lại.
"Hừ."
Kim Anh Tuấn lấy lại tinh thần, phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì ánh mắt của những người dân xung quanh đều đổ dồn về phía hắn, trên mặt mỗi người đều tỏa ra lục quang, tham lam và phấn khích, thật giống như đang coi hắn là một miếng bánh ngọt ngon lành, thậm chí có người còn liếm khóe miệng.
Vẻ mặt của Kim Anh Tuấn đầy lạnh lùng và chán ghét.
"Bắt hắn lại, hắn chính là đạo tặc."
"Năm mươi vạn linh thạch, ta muốn!"
Ầm!
Đám người hoàn toàn sôi trào, một nhóm người lao về phía Kim Anh Tuấn, hù dọa đến mức hắn phải sử dụng tu vi, tạo thành sóng khí, đánh văng hai bên trái phải, thân hình giống như ma quỷ, biến mất không thấy nữa.
"Tên trộm xuất hiện ở khu vực phía Tây."
Một tin tức, điên cuồng lan truyền khắp thành Hắc Giáp, rất nhiều người nghe tin chạy đến, đồng thời còn có đông đảo thành vệ quân phi hành trên không trung, tìm kiếm tung tích của tên trộm.
"Tên trộm xuất hiện ở khu vực phía Nam."
"Tên trộm xuất hiện ở khu vực phía Bắc."
"…"
"Tên trộm ở…"
Tin tức này đến tin tức khác, không ngừng cập nhật, báo cáo tung tích của kẻ trộm.
Về phần bản thân của Kim Anh Tuấn, tâm thần mỏi mệt, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, hắn không ngừng bỏ chạy quanh thành Hắc Giáp, nhưng hắn phát hiện mỗi khi thoát khỏi một nhóm truy binh thì liền sẽ có truy binh mới, hơn nữa xuất hiện ở những nơi khác nhau, và còn có một đám người nhận ra hắn ngay lập tức.
Thật giống như không ai là không biết hắn ở thành Hắc Giáp.
Mẹ nó, lão tử vừa mới đến Hoang vực, làm sao lại nổi danh như thế, hơn nữa loại nổi danh này không phải là kiểu ta muốn, ta có phải là chuột chạy qua đường đâu, sư đệ ta mới là chuột chạy qua đường, kiểu nổi danh này không phải là chuyên môn của hắn sao, tại sao ta cũng thành cái dạng này.
Một bãi rác ở thành Hắc Giáp, Kim Anh Tuấn trốn ở bên trong, mang theo lờ mờ đau buồn và chết lặng.
"Mẹ nó, lão tử đâu có muốn cái thứ chó chết kia, ngẫm lại thật xúi quẩy." Kim Anh Tuấn nói thầm một câu, hắn quyết định nhìn một chút, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, mọi chuyện hắn làm thiên y vô phùng, lý do sự việc bại lộ, khả năng rất lớn là 'Người quen' làm.
Biết hắn có sở thích này, liền báo cho phủ thành chủ.
Chúng ta đều là người ngoài, tại sao phải xào xáo lẫn nhau.
Hiện tại Kim Anh Tuấn cũng không dám ló đầu ra, hắn lặng lẽ phóng ra một tia thần niệm, ra ngoài dò xét tình huống, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy liền giật mình một cái. Mười mấy con đường gần đó đều được phủ kín bằng chân dung của hắn, khó trách hắn nổi tiếng toàn thành, bất kể đi đến chỗ nào cũng sẽ bị nhận ra.
Rất nhanh, hắn lại nghe được tiếng hai người nói chuyện, nội dung là có một thanh niên nhận tiền thưởng từ phủ thành chủ, vẽ ra chân dung tên trộm rồi giao cho phủ thành chủ.
Cái tác phong quen thuộc này!
Kim Anh Tuấn cảm giác tác phong này có chút quen thuộc, một lúc sau, hắn trừng to mắt, kích động nói: "Ta hiểu rồi, nhất định là tên chó chết kia, tên chó chết kia ngay tại Hắc Giáp thành, mẹ nó, nhất định là hắn hãm hại ta, ngoài hắn ra thì còn có ai."
Kim Anh Tuấn đột nhiên trở nên kích động, huyết dịch toàn thân thoáng cái như dồn thẳng lên đầu, khiến hắn đỏ mặt tía tai.
Sau khi kích động, Kim Anh Tuấn lại muốn khóc, Hoang vực rộng lớn như thế lại có thể gặp được tên chó chết này, gặp được tên chó chết này chắc chắn không có điều tốt lành gì.
Lúc này, một nhóm cường giả Nguyên Thần cảnh bay qua trên bầu trời, tiếp đó liền phát hiện Kim Anh Tuấn.
"Người đang ở đây."
Không có hình thức thừa thãi, người nào đó ném ra một cái lưới nhỏ bằng lòng bàn tay, được tạo thành từ những dây nhỏ trong suốt, trong quá trình ném xuống, nó được phóng đại vô tận, cả khu vực ngàn mét xung quanh.
Thiên La Địa Võng, một loại pháp bảo để bắt người, thuộc loại pháp bảo có thể thăng cấp, từ Vương khí đến Thánh khí đều có, thứ mà cường giả trên không trung ném xuống chính là một cái Thiên La Địa Võng vương khí phẩm giai, Vương cảnh trở xuống, không có lối thoát.
"Mẹ nó, hổ không gầm lại tưởng ta là con mèo bệnh à." Kim Anh Tuấn nhìn tấm lưới lớn nhanh chóng rơi xuống, đồng thời tản mát ra sức mạnh trói buộc vô hình, tức giận nói.
Cổ tay hắn xoay chuyển, trong tay xuất hiện một cây bút lông màu vàng. Bút lông không rõ làm bằng chất liệu gì, thế nhưng lại lộ ra một tia dao động quy tắc yếu ớt, cho người ta một loại cảm giác sắc bén không gì sánh được, tựa như thiên địa vạn vật đều có thể bị cắt ra.