Chương 202: Báo cáo một chuyến
Vì thế, thanh niên liền theo chân thành vệ quân đi vào, chờ đợi ở bên trong một gian của đại sảnh, chỉ trong chốc lát, một người trung niên vạm vỡ cất bước long hành hổ bộ, đi đến trước mặt người thanh niên, trầm giọng hỏi: “Ngươi đã gặp qua người chứng kiến kẻ trộm lấy cắp pho tượng?”
Người trung niên vạm vỡ này, chính là thành chủ thành Hắc Giáp.
Thành chủ thành Hắc Giáp là Vương giả tuyệt đỉnh, trong khi đang hỏi chuyện, một loại cảm giác cực kỳ áp bức đập vào mặt.
“Ta không chỉ biết hắn là ai, mà còn có thể vẽ ra chân dung của hắn.” Người thanh niên tỏ ra vô cùng tự tin, đột nhiên chuyển hướng nói: “Nhưng mà ta muốn xem tiền thưởng.”
Thành chủ thành Hắc Giáp trầm ngâm vài giây, sau đó lấy ra một cái nhẫn không gian, nói: “Bên trong chính là tiền thưởng, hãy vẽ ra diện mạo của tên trộm.”
Nói xong, ném chiếc nhẫn cho người thanh niên.
Người thanh niên lấy giấy bút ra, trầm ngâm vài giây, sau đó bắt đầu vẽ lên, vẽ rất nhanh, thời gian ước chừng sau khoảng một nén nhang, một bức họa nhìn rất sống động đã ra đời, bên trong vẽ một nam tử trông khoảng hơn hai mươi tuổi, trong tay cầm một thỏi kim nguyên bảo, không chỉ có thế, ngực trước của bộ quần áo, cũng có một thỏi kim nguyên bảo.
Sau đó, người thanh niên mang bức họa giao cho thành chủ thành Hắc Giáp, nói: “Cứ dựa theo bức họa này mà bắt người, tuyệt đối không sai.”
“Thật sự?”
Thành chủ thành Hắc Giáp cầm lấy bức họa, xem xét tỉ mỉ hồi lâu, nhíu mày nói: “Ngươi xác định chính là người này?”
Người thanh niên thản nhiên nói: “Xác định.”
“Hy vọng ngươi đang nói sự thật.” Thành chủ thành Hắc Giáp cất giọng, sau đó giao bức họa cho thủ hạ ở bên cạnh, nói: “Mang đi sao chép lại, dán khắp thành Hắc Giáp, tìm cho ra hắn, Hàn Ngọc công tử sẽ sớm tới đây, nhanh chóng bắt được người này, để ta báo cáo tin vui.”
Trong lúc nói chuyện, thanh niên đã xoay người bước ra khỏi cửa đại sảnh.
Thành chủ thành Hắc Giáp thấy người thanh niên xoay người rời đi, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn vài giây, cất giọng nói: “Đi theo dõi hắn.”
“Vâng, thành chủ.”
Một hộ vệ lên tiếng, bước theo sau.
“Sư huynh à sư huynh, thật xin lỗi, ban đầu ngươi lừa được ta, bây giờ đến phiên ta lừa ngươi rồi.” Người thanh niên bước ra khỏi cửa lớn phủ thành chủ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất hảo.
Không sai, người này chính là Lục Trần.
Lục Trần đã đoán ra pho tượng là do ai lấy cắp, ngoại trừ sư huynh Kim Anh Tuấn của hắn ra thì còn có thể là ai, cái gì cũng không cần nói, cứ đến phủ thành chủ báo cáo một chuyến.
Lục Trần trên đường trở về nhận ra phía sau có người đang theo dõi, cũng không để ý đến, sau đó quay lại quán trọ, yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi Kim Anh Tuấn bị bắt lại.
Hộ vệ quân theo dõi Lục Trần, thấy Lục Trần đi vào quán trọ, thẳng đến xế chiều cũng không đi ra ngoài, liền trở về bẩm báo với thành chủ thành Hắc Giáp: “Thành chủ, người nọ đang thuê phòng ở quán trọ, ta đã hỏi tiểu nhị, người này đã ở đó ba ngày rồi, không biết có phải muốn thường trú hay không.”
“Trước tiên không cần phải để ý đến hắn, ta đã nhớ diện mạo của hắn rồi, nếu muốn giở trò trước mặt ta thì cũng sẽ không thoát được, đi bắt hung thủ.”
Ngày hôm sau, khắp các đường phố lớn của thành Hắc Giáp đã dán đầy bức họa của người bị truy nã.
Người bị truy nã là một nam nhân vô cùng trẻ tuổi, điểm bắt mắt nhất chính là trên ngực trước của bộ quần áo có một cái hoa văn kim nguyên bảo.
“Tìm được tung tích của nam nhân trong bức họa, phần thường sẽ là năm mươi vạn linh thạch.”
“Nhanh, nhanh lên, hiện tại đã có bức họa rồi.”
Trong phút chốc, cả thành Hắc Giáp đã sôi sục, tranh nhau gia nhập vào đại quân tìm người.
Trong một quán trọ nào đó, Kim Anh Tuấn đã hoàn tất việc tu luyện, mở mắt, tự nhủ: “Ha ha, chỉ với bọn lâu la các ngươi, mà cũng muốn bắt được ta, nếu như biết là ta làm, chữ Kim của ta sẽ viết ngược lại.”
Vừa mới nói xong, hắn chợt giật mình cảm thấy không đúng lắm.
Ầm!
Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một đám binh sĩ trang bị giáp trụ xông vào bên trong, sau đó, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
“Các ngươi muốn làm gì”
Kim Anh Tuấn nhíu mày.
Hắn cũng không rõ tại sao đám binh sĩ này lại xông vào chỗ ở của hắn, nhưng trong lòng đã có một loại dự cảm chẳng lành.
“Ăn trộm pho tượng Thánh chủ, ngươi đáng chết muôn lần.”
“Rốt cuộc cũng đã tìm được ngươi, nói đi ngươi muốn chết như thế nào.”
Một đám binh sĩ tức giận nói.
“Các vị, đây chỉ là nhầm lẫn, ta làm sao có thể là tên trộm nổi tiếng gần đây chứ, đây là sự hiểu lầm.” Kim Anh Tuấn vẻ mặt giả tạo cười nói, trong lòng có trăm câu hỏi không cách nào giải đáp, tại sao đám binh sĩ này có thể khẳng định hắn chính là tên trộm chứ, rõ ràng hắn không hề để lại bất cứ dấu vết gì.
“Còn muốn giải thích, ngươi xem đây là cái gì.”
Một binh sĩ lấy ra một bức họa, sau đó cười lạnh nói: “Đến trước mặt của thành chủ mà giải thích đi.”
Nhìn thấy bức họa, Kim Anh Tuấn lập tức bối rối, nam nhân trong bức họa không phải chính là hắn sao.
Kim Anh Tuấn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ngạc nhiên, việc hắn làm thần không biết quỷ không hay, tại sao lại bị phát hiện, hơn nữa còn có một bức chân dung, cảm thấy rất hoang đường.
"Không đúng, nhất định có người đã hãm hại ta, hơn nữa còn là người quen." Kim Anh Tuấn nói thầm một câu, bình tĩnh tự nhiên cười nói: "Các vị quan gia, các ngươi thật sự nhận nhầm người rồi, ngươi xem ta đẹp trai như vậy, trên người lại còn có khí chất cao quý. Thật không dám giấu diếm, chân thiện mỹ là châm ngôn của kẻ hèn này, đức trí thể mỹ lao là lời răn, làm sao có thể là kẻ trộm được."
Biểu cảm nghiêm túc của Kim Anh Tuấn giống như lời hắn nói là điều đương nhiên.
Khóe miệng binh sĩ xung quanh giật giật, mẹ nó, bọn họ chưa từng thấy người nào tự luyến như vậy.
"Nói nhảm lắm thế, cùng bọn ta đi một chuyến."
Một trong những binh sĩ quát lên, vươn bàn tay to lớn ra, muốn giữ lấy bả vai của Kim Anh Tuấn. Kim Anh Tuấn lui lại mấy bước, né tránh bàn tay kia.