Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 218: Thái độ của Hàn gia (2)

Chương 218: Thái độ của Hàn gia (2)


Nhưng cũng may sao sự khó chịu ấy chỉ diễn ra vô cùng ngắn ngủi thôi.
Bạch Hoằng công tử vẫn còn đang trên đường tới đây, phỏng chừng mấy ngày nữa là sẽ tới.
"Hừ, để cho ngươi đắc ý một khoảng thời gian vậy." Hàn Hổ liếc mắt nhìn Hàn Ngọc, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Sau đó, bốn vị Nhân Hoàng và tất cả mọi người xung quanh cũng rời đi.
Hàn Ngọc trợ giúp hai người mở ra đại trận, dặn dò đám thị nữ một lượt, không được phép tiếp đón sơ sài với hai người, sau đó cũng rời đi, trước khi mộ địa được mở ra, hai người liền sắp xếp ở "Sơn trang đảo Hồ Tâm".
Xung quanh không có người.
Kim Anh Tuấn cũng không tỏ ra vẻ sư huynh đệ tương thân tương ái với Lục Trần làm gì nữa, chỉ trong nháy mắt đã trở mặt, cả giận nói: "Đồ chó, nói, tại sao lúc ở thành Hắc Giáp lại vô duyên vô cớ tố cáo ta."
"Kim Xấu Xí, tố cáo ngươi còn cần phải có lý do hay sao?" Lục Trần nhẹ nhàng nói.
Người ta rõ ràng tên là Kim Anh Tuấn, còn Lục Trần lại cố tình gọi bằng cái tên Kim Xấu Xí, cũng chẳng ai dám gọi như vậy nữa rồi.
Hơn nữa, lý do đưa ra cũng vô cùng khoa trương.
Tố cáo ngươi, còn cần lý do à?
Vừa cường thế mà lại vừa bá khí.
Kim Anh Tuấn tức giận nói: "Ông đây chưa từng thấy sư đệ nào hãm hại sư huynh như ngươi, người trong nhà mà cũng hạ thủ cho được."
Lục Trần cũng nổi giận: "Con mẹ nó ngươi còn dám nói, đừng cho là ta không biết, lần trước ta vô duyên vô cớ bị thánh nữ của Thánh Ma giáo suất lĩnh hai vị Ma Vương đi truy sát suốt nửa tháng trời, chính là ngươi, chỉ vì một pho tượng của tổ sư thánh địa Cổ Thương đời thứ ba, mà bán đứng ta, ngươi đừng tưởng là ta không biết."
"A, ngươi cũng biết rồi à."
Vốn dĩ Kim Anh Tuấn còn đang nổi giận, lập tức trở nên rụt rè hẳn, hắn ngượng ngùng cười một tiếng.
"Biến, lão tử phải đi tu luyện đây, mặc kệ ngươi." Sau khi Lục Trần nói xong, quay người nhảy một cái mấy chục trượng, biến mất trong rừng cây.
Sơn trang đảo giữa hồ.
Bên trong một gian phòng trúc, Lục Trần ngồi xếp bằng trên giường, xung quanh linh khí nồng đậm, trông như là sương trắng phiêu tán, rơi trên thân thể của hắn, sau đó bị lỗ chân lông hấp thu.
Vào thời điểm Lục Trần vận chuyển "Cửu Tuyệt Thiên Công", lỗ chân lông sẽ mở ra, điên cuồng hấp thụ linh khí ẩn chứa trong không khí.
Hiện tại hắn đang ở trong một trạng thái tương đối vui vẻ.
Tu vi của Lục Trần tăng rất nhanh, chủ yếu là do linh khí quá dồi dào, công pháp mà hắn tu hành cũng không kém, hấp thụ linh khí giống như thể đang uống nước vậy, sau một ngày, thân thể của Lục Trần đã đạt tới trạng thái bão hòa, không thể tiếp nhận được chút linh khí nào nữa.
Ngừng hấp thụ linh khí, vận chuyển công pháp chuyển hóa linh khí làm linh lực, nạp cho mình dùng.
Linh khí rất nhanh đã bị đồng hóa, tan ra trong thân thể.
"Nếu như tiếp tục tu luyện như thế này, phỏng chừng trong vòng hai, ba tháng nữa, chắc chắn có thể phá vỡ mà vào Siêu Phàm cảnh hậu kỳ." Lục Trần mở mắt, lẩm bẩm nói.
Ngay cả với thiên phú của Lục Trần, tu luyện theo trạng thái bình thường, muốn đột phá một tiểu cảnh giới cũng mất mấy tháng trời.
Đáng tiếc, mộ địa của Liễu Kình sắp mở ra rồi, không còn nhiều thời gian cho hắn tu luyện nữa.
Muốn trong khoảng thời gian này, đột phá đến Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong, cần phải có tài nguyên phụ trợ tu hành.
Môi trường dồi dào linh khí, linh quả, đan dược, đều thuộc tài nguyên phụ trợ tu hành, ngoài ra còn có Chân Long dịch, Tiên Nhân túy các kiểu.
Rất nhiều truyền nhân Đạo thống, nhân vật cấp Thánh tử, chủ yếu đều có một lượng lớn tài nguyên phụ trợ tu hành, vậy nên trong đám người, chỉ có bọn họ mới có thể trổ hết tài năng, sau đó bỏ xa tất cả mọi người ở đằng sau.
Lục Trần phất tay, trước mặt hắn xuất hiện một lượng lớn linh quả đỏ tươi ướt át, long lanh óng ánh, chất lỏng dồi dào, mùi trái cây nồng đậm tràn ngập không gian, vừa nhìn đã khiến người khác có cảm giác thèm ăn.
Cấp bậc của những linh quả này không hề thấp, đều là những vật liệu luyện chế đan dược lục thất phẩm, nếu như cầm ra bên ngoài để bán thì giá cả phải nói là quý giá đến mức đáng sợ, nhưng mà chỗ Lục Trần lại có hẳn một đống.
Mặc dù là vật liệu luyện chế đan dược, nhưng nếu như dùng trực tiếp thì cũng có thể nâng cao tu vi.
Lục Trần không hề khách khí, bắt đầu cắn nuốt linh quả, thịt quả chắc nịch, hương thơm lan ra bốn phía.
Thân thể nhanh chóng hấp thụ linh khí ẩn chứa trong linh quả.
Trải qua một giờ luyện hóa, mới có thể hoàn toàn luyện hóa xong.
Liên tiếp mấy ngày liền, Lục Trần ăn không dưới hai mươi quả linh quả, cuối cùng cũng cảm nhận được thời cơ đột phá.
Đột phá rất thuận lợi, thành công bước vào Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, chiến lực tăng vọt một bậc.
Sau khi đột phá, theo đó là một cảm giác trống rỗng, Lục Trần lại vận chuyển "Cửu Tuyệt Thiên Công" thêm một lần nữa, thôn tính nuốt chửng, hấp thu một lượng lớn linh khí, tẩm bổ thân thể, tinh khí thần đạt tới trạng thái bão hòa, hắn mở to mắt, trong mắt lóe lên một vệt hào quang óng ánh.
"Phù, có tài nguyên phụ trợ tu hành thật là tốt." Lục Trần lẩm bẩm.
Từ trước đến nay, hắn đều thoả mãn với mọi hoàn cảnh vốn có, tuân theo tốc độ tu luyện của một võ giả bình thường, chưa dùng tới tài nguyên phụ trợ tu hành bao giờ, nhưng mà gần nhất khả năng sẽ gặp phải rất nhiều "kẻ địch" trước đây, không thể không nhanh chóng tu luyện, vậy nên hắn mới dùng tới tài nguyên phụ trợ tu hành.
Vốn dĩ dựa theo quỹ đạo tu hành bình thường, cần phải tốn hai đến ba tháng sau mới có thể phá cảnh, nhưng bây giờ đã hoàn thành xong trước thời hạn ba tháng rồi.

Trên bầu trời bên ngoài thành Cự Khuyết khoảng một trăm cây số, xuất hiện một con bạch điêu, con bạch điêu này cực kỳ to lớn, cánh chim trải dài mở rộng, dài đến hơn trăm mét, nhẹ nhàng vỗ cánh, cuốn lên luồng không khí khổng lồ, chớp mắt một cái mà đã bay được cả nghìn mét.
Có hai bóng người đứng trên mình bạch điêu, đứng đầu là một gã thanh niên có khí chất xuất trần, tóc buộc sau lưng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất