Chương 220: Cường thế phủ xuống
Chỉ có điều, dù sao Phàn Xuân cũng là người của hắn, Bạch Hoằng lạnh lùng nói: "Ngươi lên đây, dẫn ta đi xem thử, rốt cuộc là vị đệ tử nào đã đả thương ngươi, lẽ nào hắn không biết, đệ tử Kiếm Đế cung không được chém giết lẫn nhau hay sao."
Đệ tử Kiếm Đế cung, mặc dù có tranh đấu, nhưng cũng không thể đưa người khác vào chỗ chết, hơn nữa hai cánh tay của Phàn Xuân đều đã bị chém cả rồi, cả đời này đều không thể dùng kiếm nữa, có thể thấy lòng dạ của kẻ ra tay vô cùng ác độc.
Phàn Xuân nghe được lời của Bạch Hoằng, trong lòng vô cùng vui vẻ, vội vã nhảy lên lưng của bạch điêu, sau đó, bứt rứt bất an quay về phía lão giả ở bên cạnh, nhẹ gật đầu, nói: "Tham kiến tam trưởng lão."
"Ừm."
Lão giả thản nhiên ừ một tiếng.
Phàn Xuân dẫn đường, chỉ dẫn bạch điêu, rất nhanh, bạch điêu đã lượn lờ trên khoảng không của Hàn phủ, cánh chim chấn động hơn trăm mét, kêu to một tiếng, tạo thành một cỗ khí lưu vô cùng cuồng bạo, khí lưu mãnh liệt.
Chỉ thấy ở phía dưới, rất nhiều công trình kiến trúc của Hàn phủ bị lung lay, sau đó là sụp đổ, những cây đại thụ ở xung quanh bị nhổ tận gốc.
Tạo thành gió lốc ầm ầm, đại thụ xoay quanh trong gió lốc.
"Là kẻ nào?"
Cường giả của Hàn phủ cảm nhận được yêu khí vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt đã có mấy vị Vương cảnh bay vút lên bầu trời, nhìn thấy bạch điêu lượn vòng bên trên tòa phủ đệ.
Hơn nữa phía trên bạch điêu còn có ba bóng người.
Lấy tuyệt đỉnh Yêu Vương làm tọa kỵ, bút tích thật lớn.
"Hoá ra là cường giả của Kiếm Đế cung tới, Hàn gia Hàn Thiên Hành, tham kiến Kiếm Hoàng các hạ." Một vị lão giả đầu đầy tóc trắng, hai con ngươi óng ánh bay lên trời, khách khí chắp tay.
Gia chủ Hàn gia Hàn Thiên Hành, đích thân ra mặt.
Tầm mắt của Hàn Thiên Hành rơi trên người lão giả gù lưng, cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng nồng nặc.
Mặc dù Hàn Thiên Hành là cảnh giới Hoàng cảnh viên mãn, là người xuất sắc chỉ sau Thánh cảnh, nhưng khi phải đối mặt với một vị Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn lại cảm nhận được một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt không khỏi run lên.
Người này, khả năng chính là "Kiếm Hoàng" trong truyền thuyết, là loại kiếm tu cộng tôn.
Nếu không, một vị Hoàng cảnh đỉnh phong, sao có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực tới như vậy.
Vù vù vù!
Ở xung quanh, lại liên tục xuất hiện mấy vị Hoàng giả của Hàn gia, bọn họ nhìn thấy cánh tay đứt đoạn của Phàn Xuân, lập tức ý thức ra được, người mới tới không hề có thiện chí.
Hàn Hổ cũng ở trong đám người, hắn nhìn thấy Bạch Hoằng đứng phía trên bạch điêu, loá mắt giống như ánh sáng mặt trời.
Trong lòng hắn đang cười lạnh, thiếu chủ Bạch Hoằng tới rồi, cái tên đả thương tuỳ tùng của Bạch Hoằng nhất định sẽ chết chắc.
"Tên đệ tử của Kiếm Đế cung kia đang ở đâu, mau dẫn ta đi gặp hắn." Bạch Hoằng nhìn khắp bốn phía, mở miệng nói.
Trong giọng nói của hắn mang theo ý nghĩa không thể nghi ngờ.
Hàn Thiên Hành mở miệng nói: "Ở sơn trang đảo giữa hồ."
Trên thực tế, tuy rằng Hàn Thiên Hành đã thoái vị nhiều năm, ẩn cư tu luyện, nhưng mà chuyện đã xảy ra lần trước, hậu bối cũng đã bẩm báo với hắn rồi.
Dĩ nhiên Hàn Thiên Hành biết ý đồ của những người này khi đến đây là gì.
"Bạch thiếu gia, để ta dẫn ngươi đi."
Hàn Hổ bay từ trong đám người ra, đi tới trước mặt Bạch Hoằng, cung kính nói.
Người của Hàn gia không nói gì, mặc cho Hàn Hổ ra mặt, bởi vì chuyện này, Hàn gia bọn họ không có quyền ngăn cản.
Để xem vị Bạch Hoằng thiếu chủ này và hai người trên đảo Hồ Tâm ai mới là người có bối cảnh lớn hơn.
"Dẫn ta đi." Bạch Hoằng nhìn về phía Hàn Hổ.
Hàn Hổ vừa dẫn đường, vừa nói: "Bạch Hoằng công tử, người kia quá phách lối, không chỉ đánh tùy tùng của ngươi, hơn nữa còn mở miệng sỉ nhục ngươi nữa."
"Ồ."
Lông mày Bạch Hoằng hơi nhíu lại.
Hàn Hổ cẩn thận nói: "Người kia to gan lớn mật, còn nói đã từng đánh ngươi phát khóc, còn nói ngươi là phế…"
Nói đến đây, Hàn Hổ bỗng nhiên im miệng.
Sắc mặt Bạch Hoằng thoáng cái đã trầm xuống.
Người của Kiếm Đế cung dám chà đạp hắn như vậy ư.
Hắn lại muốn xem thử xem, rốt cuộc là kẻ nào lại dám to gan lớn mật như vậy.
Đánh hắn phát khóc?
Không đúng!
Trong lòng Bạch Hoằng thoáng cái đã nhớ tới hai chuyện mà hắn không muốn nhớ tới nhất, đó là điều sỉ nhục nhất trong cuộc đời của hắn.
Lẽ nào tên khốn nạn đó đang ở chỗ này.
Không phải chứ, tên khốn nạn đó chắc phải đang ở vực khác, hắn không thể tới Hoang vực cằn cỗi này được.
Nghĩ tới đây, Bạch Hoằng thoáng cái đã trấn định lại.
Dưới sự dẫn dắt Hàn Hổ, chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới được sơn trang đảo Hồ Tâm.
Một đám người nữa cũng theo sau bọn họ, ví dụ như gia chủ Hàn gia Hàn Thiên Hành, mấy vị Hoàng cảnh, mười, hai mươi vị Vương cảnh, còn có một đám tiểu bối Hàn gia, nghe được tin tức thì lập tức chạy đến.
Trên thực tế, nhiều người tới như vậy, khiến cho không khí tràn ngập cảm giác ngạt thở, Kim Anh Tuấn và Lục Trần ở trên sơn trang đảo giữa hồ dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Kim Anh Tuấn đi ra trước, phát hiện ra trên bầu trời xung quanh có rất nhiều người, trong đó thứ khiến người khác chú ý tới nhất chính là một con bạch điêu to lớn, phía trên bạch điêu có ba người, một trong số đó có nam tử cụt tay.
"Ồ, nhiều người phết đấy nhỉ." Kim Anh Tuấn không thèm để ý mà cười cười.
Bạch Hoằng mở miệng nói: "Phàn Xuân, người động thủ chính là hắn sao?"
Ánh mắt của Bạch Hoằng rơi trên người Kim Anh Tuấn, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Không phải tên khốn kiếp kia là tốt rồi.
Thực ra, hắn không muốn phải đối mặt với gã đó một chút nào.
"Không phải." Phàn Xuân lắc đầu.
Mặc dù người này ở cùng một chỗ với kẻ đã chặt đứt hai cánh tay của hắn, nhưng người mà Phàn Xuân hận muốn chết, đương nhiên là cái người đã trực tiếp ra tay với hắn rồi.
"Bạch Hoằng, một năm không gặp, tính ngươi nóng nảy hẳn đấy nhỉ."
Khi Phàn Xuân vừa mới lên tiếng xong thì đồng thời, một âm thanh uể oải đã vang lên.
Lục Trần đi ra từ trong rừng cây, tới trước mặt mọi người.