Chương 221: Kiếm tử
Đối mặt với cảnh tượng này, Lục Trần vẫn như bình tâm như vại, không chút sợ hãi.
Phàn Xuân nhìn thấy Lục Trần, sắc mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiếu chủ, chính là hắn."
Mà Bạch Hoằng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này thì thân thể tức khắc chấn động, đại não nảy số.
Lão giả gù lưng nhìn thấy Lục Trần, sắc mặt cũng biến đổi, hắn ưỡn ưỡn cái lưng còng, vẻ mặt kinh ngạc.
Lục Trần chầm chậm bước tới, mang theo khí chất xuất trần, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Đột phá được một tiểu cảnh giới, khiến tâm trạng Lục Trần cũng khá vui, trên gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Thiếu chủ, chính là hắn." Phàn Xuân thấy Bạch Hoằng không có phản ứng gì, lại bổ sung thêm một câu.
Hàn Hổ cười khẩy, tên này chết chắc rồi, lại dám trêu chọc Bạch Hoằng thiếu chủ.
Lúc Bạch Hoằng thiếu chủ chưa tới, hắn phách lối thì cũng thôi đi, giờ người ngay trước mặt mà còn dám như thế này, lẽ nào hắn không biết điểm dừng ở đâu hay sao.
Người của Hàn gia ở xung quanh nhìn về phía Bạch Hoằng, phát hiện ra Bạch Hoằng cũng không ra tay bá đạo như trong tưởng tượng, mà lại đứng sững ngay tại chỗ, dáng vẻ si đần ngốc nghếch.
Ước chừng qua mấy giây, Bạch Hoằng mới lấy lại tinh thần, hắn bất giác nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nội tâm Bạch Hoằng gần như sụp đổ, hắn gặp phải người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, đó chính là Lục Trần.
Trong lòng hắn, Lục Trần chính là một cơn ác mộng.
Mỗi khi nhớ tới, đều khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng khiến hắn chẳng thể làm gì được.
"Tại sao ta không thể ở đây?" Lục Trần chậm rãi nói: "Ngươi thì sao, dẫn theo cái tên phế vật kia tới đây gây phiền phức cho ta à."
Bạch Hoằng liếc nhìn Phàn Xuân đang đứng ở ngay bên cạnh, trong lòng mắng chửi, cái tên Phàn Xuân đáng chết này, sao lại chọc phải cái tên này cơ chứ, mẹ kiếp, đúng là cái đồ có mắt không tròng, còn Phàn Xuân cái gì chứ, đổi tên thành ngu xuẩn còn tạm chấp nhận được.
Chưa từng gặp tên nào mà lại ngu như tên này.
Mà lúc này, Phàn Xuân và Hàn Hổ cũng đã nhìn ra, dường như Bạch Hoằng có chút e ngại khi đứng trước tên thanh niên này.
Phàn Xuân gấp gáp nói: "Thiếu chủ, chính là hắn đã phế hai tay của ta, ta muốn hắn cũng bị phế sạch hai tay giống như ta, cả một đời không thể dùng kiếm."
"Bốp!"
Bạch Hoằng trở tay một cái liền giơ tay lên tát, trong lòng vẫn còn chưa hết giận, lại thuận tay tát thêm một cái nữa, để cả hai bên mặt của Phàn Xuân cùng hưởng ân huệ.
Phàn Xuân bị đánh cho tỉnh mộng.
Hắn không hiểu nổi, thiếu chủ vì sao lại đánh hắn.
"Chu trưởng lão, vẫn khỏe chứ hả?" Lục Trần không thèm để ý tới Bạch Hoằng, ngược lại, hắn lại chú ý tới lão giả gù lưng đứng ở bên cạnh, thong thả ân cần hỏi thăm một câu.
Chu Hồng liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Trần, vẻ mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng hai tay ôm quyền: "Chu Hồng bái kiến Kiếm tử các hạ."
Ở Kiếm Đế cung, Lục Trần có một địa vị đặc biệt, đó chính là Kiếm tử.
Ngoại trừ phong chủ chín phong và cung chủ ra, thân phận của hắn là cao nhất.
Cho dù hắn có là Kiếm Hoàng đi chăng nữa, nhìn thấy Lục Trần cũng phải hành lễ.
Đây là phép tắc của Kiếm Đế cung.
Đồng thời một năm không gặp, thực lực của Kiếm tử càng ngày càng mạnh, cho dù mới là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, thế nhưng đã có thể chém rụng hai tay của Phàn Xuân.
Phàn Xuân chính là Nguyên Thần cảnh viên mãn, điều này có nghĩa là bây giờ thực lực của Kiếm tử đã có thể chém chết Nguyên Thần cảnh viên mãn rồi.
Chu Hồng hành lễ với Lục Trần, khiến đám người xung quanh ngây ra như phỗng.
Đám người Hàn gia lộ vẻ kích động, bao gồm cả Hàn Thiên Hành, cùng mấy vị Nhân Hoàng.
Bọn họ cảm thấy tam quan của mình đều đã sụp đổ, một vị tồn tại cấp bậc Kiếm Hoàng, Hoàng cảnh phạm vi vô địch, phỏng chừng ở Kiếm Đế cung, cũng phải thuộc cấp bậc trưởng lão, nhưng mà hiện tại, hắn lại đi hành lễ với một tên Siêu Phàm cảnh.
Vậy là đã có thể nhìn ra, thân phận của Lục Trần đáng sợ đến mức nào.
Mà vào lúc tam trưởng lão nói ra hai chữ Kiếm tử, Phàn Xuân mất đi hai tay như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Là đệ tử của Kiếm Đế cung, tất nhiên hắn hiểu được hai chữ Kiếm tử có nghĩa là gì.
Trong Kiếm Đế cung, địa vị của Kiếm tử chỉ xếp sau phong chủ.
Ngoài ra, Kiếm tử Lục Trần, chính là nhân vật làm mưa làm gió ở Thanh vực, người đời gọi là hỗn thế đại ma vương.
Người có tên, cây có bóng.
Phàn Xuân mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt chỉ có hoảng sợ.
Khi địa vị và thanh danh của một người lớn đến mức phải khiến cho người ta ngửa mặt trông lên, thì tất cả hận ý đều đã tan biến.
Không hận nổi nữa rồi.
Phàn Xuân lảo đảo, rơi từ trên lưng bạch điêu rơi xuống đất, nhưng lại không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, như một cái xác không hồn.
Bạch Hoằng nhìn về phía Lục Trần, mở miệng nói: "Lục Trần, chuyện này là…"
"Khoan đã."
Lục Trần cắt ngang Bạch Hoằng, sửa lại lời của hắn: "Ngươi phải gọi ta là cái gì…"
Sắc mặt Bạch Hoằng không dễ nhìn cho lắm.
Tuy rằng hắn không thể chọc vào Lục Trần, nhưng mà hắn cũng không muốn mở miệng gọi Lục Trần một tiếng Kiếm tử.
Lục Trần thấy đối phương yên lặng, tiếp tục nói: "Nội quy thứ chín mươi chín của Kiếm Đế cung là gì?"
Sắc mặt Bạch Hoằng biến đổi thất thường. Cắn răng nói: "Đệ tử của Kiếm Đế cung khi ra bên ngoài du lịch, trừ phong chủ ra, đều phải nghe theo mệnh lệnh của Kiếm tử, nếu dám làm trái, trục xuất khỏi Kiếm Đế cung."
Lời nói của Bạch Hoằng, khiến người của Hàn gia ở xung quanh đều cảm thấy choáng váng.
Lục Trần ở Kiếm Đế cung vậy mà lại có được loại vinh hạnh đặc biệt như thế này, thế có nghĩa là hắn có thể tùy ý điều động tất cả mọi người ở Kiếm Đế cung ngoại trừ chín vị phong chủ, cái này cũng thật là đáng sợ.
Quyền thế tới mức này, vậy thì có khác gì cung chủ của Kiếm Đế cung đâu.
Lục Trần liếc mắt nhìn sang một cái, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi vẫn nhớ được quy tắc của Kiếm Đế cung, ta còn tưởng là ngươi đã quên rồi ấy chứ."