Chương 256: Sao ta có thể không sợ được?
“Khỏe lắm à, chẳng trách ngay cả đồ đệ ta cũng dám lừa gạt.” Sắc mặt Diêu Hi bình tĩnh nói: “Xem ra là ngứa đòn rồi.”
Khóe miệng Nhân Hoàng Phong Lôi các giật giật, không dám đáp lại nữa.
Thử hỏi trong mười vực có ai dám gọi các chủ bọn họ như vậy chưa, lại còn dám bảo hắn ngứa đòn.
Diêu Hi thánh chủ này cũng dũng cảm quá nhỉ.
Nhưng họ lại hơi nghi ngờ lời của Diêu Hi thánh chủ, các chủ bọn họ chưa từng lừa gạt tiểu nha đầu trước mặt mà.
Theo họ thấy, tiểu cô nương tên Liễu Khuynh Thành trước mặt là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ, các chủ bọn họ chưa từng lừa dối nàng.
“Người Kim gia!”
Diêu Hi không để ý tới hai Nhân Hoàng đầu óc mơ màng mà nàng lại nhìn về phía Kim Anh Tuấn.
“A!”
Kim Anh Tuấn không ngờ thánh chủ phong hoa tuyệt đại trong truyền thuyết lại đoái hoài tới hắn.
Hắn vội vàng cung kính đáp: “Thánh chủ, ta tên là Kim Anh Tuấn, truyền nhân của gia tộc Tài Thần.”
Trong lòng Kim Anh Tuấn hơi kích động, lẽ nào hắn đã được Diêu Hi thánh chủ để ý rồi sao? Nàng muốn nhận hắn làm đồ đệ ư? Nếu không tại sao thánh chủ lại quan tâm đến một kẻ tàng hình như hắn.
“Nhớ kỹ cho ta, nếu còn dám bán đứng đồ đệ ta thì ta sẽ khiến truyền nhân đời này của Kim gia biến mất, hiểu chưa?” Bỗng Diêu Hi hờ hững nói, đánh Kim Anh Tuấn trở về với hiện thực.
Kim Anh Tuấn còn chưa kịp vui vẻ đã cảm nhận được lãnh ý ập đến, hắn cứng đờ đứng tại chỗ.
Vẻ mặt Kim Anh Tuấn ngơ ngác, mình bán đứng đồ đệ thánh chủ lúc nào nhỉ, mình có quen biết cô nương tên Liễu Khuynh Thành đâu.
Lẽ nào là Lục Trần hãm hại hắn.
Kim Anh Tuấn đã thành chim sợ cành cong, chỉ cần xảy ra chuyện thì đều là Lục Trần hãm hại hắn.
“Thánh chủ, e là ngươi hiểu lầm rồi, ta không…” Kim Anh Tuấn mở miệng nói.
“Sư phụ!”
Lúc này, Lục Trần cung kính gọi một tiếng.
Câu nói này như thể thiên lôi khiến trưởng lão Phong Lôi các khiếp sợ, Kim Anh Tuấn cũng ngu người luôn.
Chẳng lẽ bọn họ nghe lầm, sao Lục Trần lại gọi Diêu Hi thánh chủ là sư phụ?
Người của Phong Lôi các và Kim Anh Tuấn cảm giác như mình đã nghe lầm. Bọn họ đã nghe thấy gì vậy, vậy mà Lục Trần lại gọi Diêu Hi thánh chủ là sư phụ?
Lục Trần là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ ư?
Không thể nào!
Chẳng phải đứng sau Lục Trần là Kiếm Đế cung với Phong Lôi các sao? Hơn nữa nghe đồn hắn còn có quan hệ với cả vực chủ Thanh vực nhưng chắc là giả thôi. Vực chủ Thanh vực là tồn tại tu vi cái thế, chói mắt tựa thần nữ, quan sát nhân gian. Người đạt tới cấp bậc này sẽ không dễ nhận đồ đệ.
Nhưng Lục Trần làm đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ Hoang vực từ khi nào vậy?
Bọn họ chẳng có tin tức gì cả.
Giờ Nhân Hoàng Phong Lôi các mới tỉnh ngộ. Thảo nào Diêu Hi thánh chủ nói các chủ bọn họ lừa gạt đồ đệ của nàng, thì ra không phải tiểu cô nương tên Liễu Khuynh Thành bên cạnh mà đang nói đến Lục Trần.
Kim Anh Tuấn như muốn hộc máu, Lục Trần tốt số quá vậy.
Tẩm ngẩm tầm ngầm bái Diêu Hi thánh chủ làm sư phụ.
Danh tiếng Diêu Hi thánh chủ cũng chẳng thua kém gì vực chủ Thanh vực, tu vi nàng cũng sâu không lường được.
Có người chống lưng như vậy, có lẽ sau này đại ma vương làm việc sẽ càng thêm kiêu ngạo, chẳng kiêng nể gì.
Kim Anh Tuấn ấm ức, cái gì gọi là hắn bán đứng Lục Trần? Rõ ràng là Lục Trần chuyên hãm hại hắn, hắn là người bị hại chẳng lẽ không thể phản kháng sao?
“Diêu Hi thánh chủ tôn kính, ta không lừa đồ đệ ngươi, toàn là hắn lừa ta!” Kim Anh Tuấn đáng thương đáp lại một câu.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Diêu Hi lạnh tựa băng sương, nàng nói: “Câm miệng, ngươi không có quyền lên tiếng.”
Kim Anh Tuấn lập tức câm miệng.
“Bất luận ra sao đồ đệ ta có thể hãm hại ngươi nhưng ngươi không được lừa đồ đệ ta!” Diêu Hi nói như bao che cho con. Nàng dừng lại một chút, giọng điệu mơ hồ mang theo ý uy hiếp: “Nếu còn có lần sau thì đừng trách ta lên Tử Sơn một chuyến.”
Kim Anh Tuấn nghe vậy cả người đều không ổn.
Gì mà Lục Trần có thể hãm hại hắn còn hắn lại không được hãm hại Lục Trần? Vương pháp ở đâu, lẽ trời ở đâu?
Diêu Hi thánh chủ bá đạo quá.
Mặc dù trong lòng tức muốn hộc máu nhưng Kim Anh Tuấn cũng không dám hó hé câu nào.
Lục Trần vui vẻ nhìn Kim Anh Tuấn kinh ngạc.
Còn đám đệ tử Phong Lôi các bên cạnh lại thầm cảm thán, cũng may lần trước ở Hàn gia bọn họ đã chọn đúng phe. Thế lực sau lưng đại ma vương khủng bố quá, giờ có thêm một Diêu Hi thánh chủ có lẽ hắn có thể hoành hành khắp mười vực rồi.
Diêu Hi nhìn đám người Phong Lôi các nói: “Các ngươi về hết đi, Hắc Long Vương vẫn chưa chết đâu. Nguyên thần nó càng ngày càng mạnh, các ngươi đi cũng mất mạng thôi.”
“Bên trong Ma Long vực cũng chẳng có bảo bối gì ca, dù có thì các ngươi cũng không đủ tư cách đi vào.”
“Cái gì?”
Sắc mặt mấy trưởng lão Phong Lôi các thay đổi.
Câu đầu tiên của Diêu Hi đã làm bọn họ chấn động.
Hắc Long Vương trong miệng Diêu Hi thánh chủ tất nhiên chính là Ma Long bị trấn áp dưới Ma Long vực. Đó là một con Ma Long nắm giữ quy tắc hắc ám.
Chẳng phải trước đó gia tộc u Dương với người của thánh địa Cổ Thương nói nguyên thần của Ma Long đã sớm bị lôi đình hủy diệt rồi sao.