Chương 343: Thiếu nữ nhút nhát (2)
Khuôn mặt Thanh Ly đỏ lên nhưng vẫn im lặng.
Lục Trần nói: "Ta vừa mới tới hoàng thành Bắc Chu, nói cho ta biết một chút lịch sử và phong thổ nhân tình nơi này cùng với chuyện gì đó thú vị đi."
Thanh Ly nhỏ giọng nói: "Không biết chuyện xảy ra tối qua có tính là chuyện thú vị không?"
"Tối hôm qua?" Lục Trần hơi sửng sốt.
Thanh Ly nói: "Tối hôm qua tiệm rượu của Cổ gia bị người ta phá hỏng."
"Cũng không biết ai to gan lớn mật như vậy, dám hủy cửa tiệm rượu Cổ gia.” Thanh Ly dừng một chút, trong ánh mắt lóe ra vẻ tò mò.
Lục Trần bừng tỉnh nói: "Thì ra ngươi nói pháo hoa tối hôm qua."
"Pháo hoa?"
Lần này đến lượt Thanh Ly mơ hồ.
Lục Trần cười nói: "Trận pháp tự bạo biến cửa tiệm rượu Cổ gia thành phế tích tối hôm qua không giống pháo hoa nở rộ sao."
Thanh Ly trợn tròn mắt, một lúc sau khẩn trương nhắc nhở: "Công tử không thể trêu đùa lung tung, thế lực của Cổ gia ở hoàng thành rất lớn, cẩn thận bị người khác nghe thấy sẽ có tai bay vạ gió."
Trong suy nghĩ của phần lớn người trong hoàng thành, Cổ gia là quái vật khổng lồ, có được hai tôn Hoàng, gần gũi với mười tôn Vương, có uy vọng rất lớn ở hoàng thành, có khả năng chỉ trêu chọc một câu nhưng bị người có tâm cơ nghe được sẽ vô cùng phiền phức, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Thanh Ly, Cổ gia chính là thế lực không thể trêu chọc nổi, thấy Lục Trần đùa giỡn, nàng vội vàng khẩn trương nhắc nhở.
Lục Trần cười nói: "Pháo hoa tối hôm qua có đẹp không."
Đối với lời cảnh cáo của Thanh Ly, Lục Trần nghe tai trái ra tai phải.
Thanh Ly im lặng, công tử trước mắt này hình như không sợ Cổ gia, chẳng lẽ sau lưng hắn cũng có người cấp bậc Nhân Hoàng sao.
"Pháo hoa ngày hôm qua có đẹp không?" Lục Trần tiếp tục hỏi.
Thanh Ly lắc đầu, nói: "Không biết."
Bởi vì đêm qua nàng ngủ rất sớm, chỉ nghe thấy tiếng động thì nhìn lướt qua, lúc ấy bên ngoài rất ồn ào, có rất nhiều võ giả bay lên trời, vây quanh phế tích, cũng có vương uy phẫn nộ bùng phát, cho dù cách rất xa vẫn cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác áp lực.
"Ngươi tới đây." Lục Trần đứng lên, đi tới ban công tầng cao nhất, nơi này có thể quan sát tất cả cảnh sắc xung quanh.
Thanh Ly không rõ nguyên nhân nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
"Ngươi đứng ở chỗ này, ta mời ngươi xem pháo hoa." Lục Trần cười nói: "Chẳng qua pháo hoa ban ngày không đẹp như ban đêm đâu."
Lục Trần nói xong xoay người đi ra ngoài, Thanh Ly một mình đứng ở trên ban công, chờ sau khi Lục Trần rời đi, nàng chớp mắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, cửa tiệm rượu của Cổ gia nổ tung tối hôm qua sẽ không liên quan đến vị công tử này chứ.
Vừa rồi công tử rời đi là có ý gì, chẳng lẽ còn muốn phá sao.
Nghĩ như vậy, trái tim đã thình thịch nhảy lên.
Lục Trần tản bộ trên đường phố, đường phố vẫn nhiều người qua lại như trước, không có gì thay đổi, chỉ là rất nhiều người đang thảo luận chuyện xảy ra tối hôm qua của Cổ gia.
"Ngày hôm qua Cổ gia bị phá hủy bốn cửa tiệm rượu chỉ trong một đêm, tổn thất thảm trọng, đây là có người nhằm vào Cổ gia rồi."
"Theo lời đồn đãi không chính thống, thứ hủy diệt cửa tiệm rượu chính là trận pháp cấp năm, một bộ trận pháp cấp năm trị giá mấy ức lận, bốn bộ trận pháp không hề rẻ đâu!”
"Thật mạnh tay."
Mỗi nơi Lục Trần đi qua, tiếng thảo luận trong đám người đều không ngừng.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển.
Một đội thiết kỵ đi ngang qua, mặc áo giáp vị, tay cầm trường mâu, trên người phát ra khí tức nguy hiểm.
Bọn họ cưỡi yêu thú rất lớn, cao tới năm thước, hình dáng giống như tượng nhưng lại có hai cái đầu, hình thể nặng tới hơn mười tấn.
Đây là yêu thú voi hai đầu, có thể hình khổng lồ, cơ thể cứng rắn, thích hợp xung phong hãm trận, là voi chiến đặc hữu của Hoàng triều Bắc Chu.
Binh lính trên yêu thú hai đầu cao lớn uy vũ, mang theo khí huyết chết người, đi đến đâu mặt đất chấn động tới đó, người xung quanh đứng lui ra, tránh bị voi hai đầu đạp phải.
Voi hai đầu cấp bốn trưởng thành có thể dễ dàng đạp Siêu Phàm cảnh thành thịt nát.
Một thiết kỵ xoay người xuống voi chiến, dán một bức chân dung của Lục Trần trên bảng thông báo, nhìn quanh bốn phía một cái, mở miệng nói: "Ai phát hiện hành tung của người này lập tức tới Cổ gia hoặc Chiến Tượng doanh báo cáo có thể nhận được một ngàn vạn linh thạch cùng với một kiện vương khí làm thù lao treo thưởng."
Nói xong, hắn cưỡi voi chiến rời đi.
Ầm!
Mặt đất rung động, hắn đi càng ngày càng xa, rung động trên mặt đất cũng nhỏ đi rất nhiều.
"Một ngàn vạn linh thạch, một Vương khí.”
Chờ thiết kỵ voi chiến rời đi, một đám người vây quanh bảng thông báo quan sát, nhìn thấy phần thưởng treo phía trên trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam, trong lòng âm thầm quyết tâm, nhất định phải tìm được người này.
"Vì sao Hoàng chủ lại điều động voi chiến thiết kỵ giúp Cổ gia tìm kiếm hung thủ nhỉ.”
"Ngươi ngốc à, Cổ gia là thế gia ủ rượu duy nhất của hoàng thành, Hoàng chủ đương nhiên phải nể mặt, có người quấy rối trong hoàng thành, ngoại trừ đả kích Cổ gia ra còn ảnh hưởng mặt mũi của Hoàng tộc.”
"Trong hoàng thành phải tuân thủ trật tự do Hoàng tộc Bắc Chu chế định, cho dù có chuyện giết người xảy ra cũng phải âm thầm mà làm, Hoàng tộc có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện giờ sự việc náo loạn quá mức, Hoàng tộc tất nhiên phải phái người ra bắt hung thủ."