Chương 344: Hắn không biết xấu hổ
"Nói cũng đúng.”
Những người xung quanh nói chuyện với nhau.
"Treo thưởng chỉ một ngàn vạn linh thạch, một kiện vương khí sao?" Lục Trần đứng trong đám người, nhìn thấy số tiền treo thưởng cực kỳ bất mãn.
Khi ở Thanh vực, hắn treo thưởng số tiền tăng lên tới ba mươi triệu linh thạch, hiện giờ mới treo thưởng một ngàn vạn linh thạch, quá ít.
Hắn không cần mặt mũi sao.
Lục Trần lắc đầu rời đi.
Không bao lâu, Lục Trần xuất hiện ở một sản nghiệp của Cổ gia, thủ vệ nơi này đã tăng thêm một nửa.
Riêng ở cửa đã có bốn vị Nguyên Thần cảnh đứng hộ vệ.
Trong sáng tối chắc chắn còn có hộ vệ khác.
Lục Trần công khai đi vào, trong nháy mắt mấy luồng thần niệm đảo qua trên người hắn.
Lục Trần đi vào bên trong, đặt trận kỳ ở chỗ bí ẩn, trận pháp thành hình.
"Giải tán đi, giải tán đi.”
Lục Trần phất tay xua đuổi khách hàng bên trong.
"Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?" Lập tức có hai gã hộ vệ Nguyên Thần cảnh sát khí đằng đằng đi tới, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm Lục Trần.
"Ta nghĩ..." Lục Trần ho khan một tiếng, đột nhiên dừng lại, ngoắc với tên kia ngón tay, ý bảo ghé tai lại đây.
Đợi đối phương đi tới trước mặt, Lục Trần lộ ra một nét tươi cười quỷ dị: "Ta muốn giết người."
Ngay khi lời nói của Lục Trần vang lên, võ giả Nguyên Thần cảnh này bỗng nhiên có dự cảm không tốt, linh lực cả người bắt đầu khởi động, bộc phát uy năng Nguyên Thần cảnh thế nhưng Lục Trần chỉ điểm nhẹ, trên đầu ngón tay có hào quang chói mắt phát ra giống như một luồng kiếm quang, trong nháy mắt xuyên thủng mi tâm người này.
Mi tâm người này có thêm một huyết động sau đó run rẩy ngã trên mặt đất, đồng tử trừng lớn, giống như không ngờ mình lại chết dễ như vậy.
"Muốn chết!"
Hộ vệ bên cạnh hét lên một tiếng, giận tím mặt.
Bởi vì đạo công kích này quá trí mạng, hắn hoàn toàn không có thời gian phản ứng để cứu người.
Sau đó hắn vận chuyển chưởng pháp, mang theo một luồng chưởng phong gào thét đánh về phía Lục Trần.
Lục Trần tiện tay vung lên, một luồng kiếm ý bắn ra như một sợi dây thừng trong suốt siết chặt cổ người này.
Trong mắt người này mang theo sợ hãi, nội tâm toát ra hàn khí.
Bịch!
Một giây sau, đầu người bay lên, một dòng máu tươi bay lên cao.
Sau đó một xác chết không đầu rơi xuống đất.
Lục Trần đánh chết hai hộ vệ Nguyên Thần cảnh, đều hoàn thành trong điện quang hỏa thạch.
"Giết người!"
Mấy giây sau, vô số tiếng thét chói tai vang lên, khách hàng trong cửa hàng nhanh chóng xông ra ngoài, nơi này trong nháy mắt đã loạn thành một đoàn.
"Thật to gan."
Có bốn gã hộ vệ Nguyên Thần cảnh nhìn chằm chằm Lục Trần, dám đại khai sát giới, to gan lớn mật ở sản nghiệp của Cổ gia, hàn quang trong mắt nổi dậy, giết về phía Lục Trần.
Lục Trần nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý tới bọn họ, thân hình nhoáng lên hóa thành tàn ảnh xẹt ra ngoài ngàn thước sau đó đứng trên không trung.
Trong lòng bốn hộ vệ Nguyên Thần cảnh kinh hãi, tốc độ của người này rất nhanh, hơn nữa trong lòng họ còn có một suy đoán lớn mật, người này có lẽ chính là người khởi xướng khiến tiệm rượu Cổ gia bị hủy hoại trong chốc lát tối hôm qua, nghĩ đến đây bọn họ nhao nhao giận dữ quát: "Đứng lại."
Bùm bùm!
Đúng lúc này phía sau bọn họ phát ra tiếng nổ khủng bố, ánh lửa tỏa ra theo, một trời biển lửa bao phủ cửa tiệm rượu, đầy khói bụi.
Một đám mây lửa xen kẽ với khói dày đặc tạo thành những đám mây nấm khổng lồ.
Sau đó sự dao động khủng bố quét qua xung quanh, rất nhiều người trực tiếp bị hất văng lên.
Bốn hộ vệ Nguyên Thần cảnh cách rất gần, đưa lưng về phía chỗ bị nổ tung phía sau, khi tiếng nổ vang lên lập tức bị sóng khí khủng bố hất bay, có người trở tay không kịp, đụng nặng vào tòa nhà cách đó mấy chục thước.
Cẩm Ninh khách điếm!
Tầng cao nhất, Thanh Ly đang đứng trên ban công của đỉnh lâu, lời nói của Lục Trần trước khi rời đi khiến nàng chấn động trong lòng, hoàng thành đã yên bình nhiều năm liệu có vì sự xuất hiện của một thanh niên mà nổi lên sóng gió không.
Vào lúc nàng còn đang thẫn thờ, phía xa đột nhiên xảy ra một vụ nổ lớn, ánh lửa dữ dội hoà cùng vô số tro bụi đang cuồn cuộn bốc lên trời hàng trăm thước tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ.
Thanh Ly lập tức trợn trừng mắt, tim đập điên cuồng, là do thanh niên đó ra tay sao?
Cổ gia tửu phô nơi xảy ra vụ nổ lớn.
Có vô số âm thanh kinh hãi, tiếng la hét hỗn loạn.
Còn có người máu thịt lẫn lộn chạy ra khỏi đống phế tích, những người này ắt hẳn ở trong trung tâm của trận pháp tự bạo. Bởi vì quán rượu có cấm chế nên đã triệt tiêu phần lớn uy lực, vì vậy có một số người trong đó thoát chết, nhưng họ đều bị thương nặng, không thiếu tay thì cũng thiếu chân.
Bốn võ giả Nguyên Thần cảnh truy kích Lục Trần đã bị ảnh hưởng của vụ nổ áp lên cơ thể khiến họ bị nội thương không nhỏ, huyết khí nổi lên.
Lục Trần nhìn họ chằm chằm, tay cầm Ngân Nguyệt, tốc độ tăng nhanh đến cực hạn, toàn thân hắn hoá thành kiếm quang lao tới, mũi kiếm xẹt qua cổ bọn họ.
Sau đó hắn ung dung rời đi.
Bốn hộ vệ Nguyên Thần cảnh cảm thấy đau nhói ở cổ, sau đó phun ra một lượng máu lớn. Họ quơ hai tay muốn chặn máu ở cổ nhưng không ngăn được. Một lúc sau, sức sống của họ đã tiêu tán.