Chương 345: Ngang tàng
Mười nhịp thở sau khi Lục Trần rời đi, mặt đất rung chuyển, thiết kỵ cưỡi voi hai đầu đi tới, quay người bước xuống khỏi voi chiến, nhìn nơi đó còn nguyên vẹn trước khi rời đi mới chỉ mười phút đã biến thành bãi phế tích, đôi mắt hắn hiện lên lửa giận vô biên, sát khí quét qua khiến người khác có cảm giác như trải qua núi thây biển máu.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì, tìm hiểu chi tiết."
Thiết kỵ lần lượt xuống ngựa, bắt một vài người qua đường gần đó tra hỏi.
Kẻ bị bắt sợ đến nhũn người, lắp bắp nói: "Vừa rồi có một thanh niên áo trắng đã giết hộ vệ của quán rượu."
"Còn đặc thù nhận dạng nào khác không?" Thiết kỵ tiếp tục hỏi.
"Không, không có, tốc độ của người này rất nhanh, không ai có thể thấy rõ bộ dạng của hắn."
"Ta cũng không nhìn thấy."
Hỏi liên tiếp vài người đều nói không nhìn rõ mặt khiến mấy tên thiết kỵ tức giận quát lên một tiếng đồ ăn hại.
Sau đó hất văng người trong tay ra nện mạnh xuống đất.
Những người xui xẻo này bị đập xuống nền đất đến nỗi ho ra máu, bị nội thương không nhỏ. Nhưng trong lòng họ như trút được gánh nặng, bọn họ đã bảo vệ được tính mạng, không nói lời nào nhanh chóng chui lủi biến mất trong đám đông.
Ở phía xa, một luồng vương uy khủng bố đang mở rộng bao phủ phạm vi hàng cây số. Sau đó, một bóng người vút tới đáp giữa không trung.
Đây là Vương giả của Cổ gia đã xuất hiện ngay sau khi biết tin.
Một nam tử trung niên cao lớn khoanh tay đang đứng trên không, vẻ mặt uy nghiêm nhìn phế tích trước mặt, trong mắt hắn lộ ra vẻ khó dò.
Mơ hồ có thể thấy cơn thịnh nộ đang được ngưng tụ.
Sau khi bốn Cổ gia tửu phô bị phá huỷ vào tối qua, sáng nay lại tiếp tục.
Quả nhiên giống như họ dự đoán, đêm qua chỉ mới là khởi đầu.
"Giang vương."
Đội trưởng của mấy tên thiết kỵ là một Chuẩn Vương, hắn chắp tay làm lễ khi thấy người tới.
Cổ Giang, tu vi Vương giả viên mãn, nhân vật thứ tư trong Cổ gia. Trừ hai Hoàng và một Vương giả tuyệt đỉnh ra, hắn là người có tiếng nói nhất tại Cổ gia.
"Lỗ Cốc đội trưởng." Cổ Giang nhìn thấy người này, lửa giận đã vơi đi phần nào, gật đầu với hắn.
Cổ Giang tương đối thân thiết với Đại thống lĩnh của chiến tượng doanh, tất nhiên không thể trút cơn giận của bản thân xuống chiến tượng doanh.
Cổ Giang thả tay xuống, khách khí dò hỏi: "Lỗ Cốc đội trưởng có nhìn rõ hình dáng của hung thủ không."
Bởi vì Lỗ Cốc ở ngay bên cạnh, hẳn là vào lúc vụ nổ xảy ra, có lẽ hắn có thể thấy nhân vật khả nghi.
Lỗ Cốc lắc đầu nói: "Ta cũng vừa tới, mới bắt vài người lại thẩm vấn, căn cứ là một thanh niên nhưng tốc độ của hắn quá nhanh nên không kịp bắt đến khuôn mặt."
Cổ Giang nhìn thấy không xa có mấy cái xác, là hộ vệ của quán rượu. Hắn đáp xuống đất, sau đó tới trước thi thể của đám hộ vệ kiểm tra vết thương.
Không có vết thương nào khác trên những thi thể này, trừ một vết thương chí mạng trên cổ.
Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng đã làm đứt động mạnh chủ, nhuộm đỏ cả cổ và xung quanh vùng ngực.
Lỗ Cốc ngồi xổm xuống, hắn chạm nhẹ vào cái xác, phần đầu đã bị tách khỏi cơ thể.
Lỗ Cốc nheo mắt, nói: "Kiếm khí thật sắc bén, cắt qua yết hầu chỉ để lại một tầng da trên gáy. Người ra tay hẳn là một cao thủ kiếm đạo."
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt Cổ Giang, thanh niên tên Lục Trần kia là một kiếm tu có kiếm ý cô đọng. Nếu kiếm ý đã được ngưng tụ, thì chắc chắn phải tinh thông kiếm chiêu, có thể dễ dàng tạo ra những kiếm thương như vậy.
Bây giờ đã chắc chắn trăm phần trăm rằng thanh niên tên Lục Trần đã xâm nhập vào hoàng thành trả thù Cổ gia.
Cổ Giang ngay lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng đồng thời cũng hơi kinh hãi.
Theo như lời của Cổ Hải, Lục Trần chẳng qua mới Siêu Phàm cảnh, võ giả duy nhất còn sống sót ở thành Hà Khúc đã trở về bẩm báo, Lục Trần trực tiếp giết chết bốn Nguyên Thần cảnh, bọn họ đã tỏ thái độ nghi ngờ.
Bây giờ bốn tên hộ vệ Nguyên Thần cảnh đều chết ngay tại chỗ, chắc chắn là thủ vệ kia không nói dối.
Đây chẳng phải có nghĩa là bất cứ ai dưới Vương cảnh đều không thể truy nã Lục Trần. Tuy rằng Cổ gia rất mạnh nhưng chỉ có chín vị Vương giả có thể làm được điều đó. Nhưng nếu bọn họ muốn bảo vệ tất cả sản nghiệp của hoàng thành thì cũng chỉ là có lòng mà không đủ lực.
Ầm ầm.
Ngay khi Cổ Giang đang suy tư, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh. Cổ Giang đột nhiên thay đổi sắc mặt, thân ảnh khẽ loé lên như một làn khói xanh biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, Lỗ Cốc đội trưởng và những thiết kỵ cũng không ngồi lên voi chiến mà bay thẳng về nơi phát ra tiếng nổ.
Trong vài nhịp thở đã vượt qua mười dặm.
Khi bọn họ đến đây, một cửa hàng cũng đã biến thành phế tích và có rất nhiều người chết. Vây quanh bốn phía là đám đông đang thảo luận sôi nổi.
"Sao có thể như vậy?" Cổ Giang gầm nhẹ, đôi mắt nổi lên những tơ máu, trong đó đều là sát ý lạnh thấu xương.
Ai có thể ngờ rằng một võ giả mới đạt Siêu Phàm cảnh lại công khai khiêu khích bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật phá huỷ quán rượu. Đây chẳng phải là không đặt những cao thủ Cổ gia cùng với rất nhiều cao thủ trong hoàng tộc vào mắt sao?
Rầm rầm!
Cổ Giang và Lỗ Cốc cùng đoàn thiết kỵ đứng giữa không trung, một lúc sau lại có tiếng nổ vang truyền từ xa tới.
Nghe thấy âm thanh, bọn họ lại biến mất trong nháy mắt, tốc độ nhanh vô cùng. Chỉ trong hai nhịp thở, Cổ Giang đã tới được nơi này.