Chương 351: Nhân Hoàng sớm tiến vào thời kỳ suy bại
"Về phần Vạn gia, có một lão già nằm ngoài dự liệu của ta, ở thời kỳ mạnh nhất cũng không yếu hơn ta." Trong mắt Hạng Phong hiện lên đôi chút cảm thán.
Mắt Lục Trần sáng lên, nói: "Vậy cũng là một Nhân Hoàng đại thành."
Hạng Phong nói: "Không sai, đáng tiếc năm trăm năm trước bị thương, tổn thương căn cơ đại đạo, đạo cơ xuất hiện vết nứt, không cách nào tu bổ được, chỉ có thể phát huy chiến lực Nhân Hoàng đỉnh phong. Theo tin đồn thì hắn bị một Hoàng chủ hãm hại, lúc trước lão già Vạn gia và một Nhân Hoàng trong hoàng cung là bạn bè tốt, thường xuyên kết bạn thám hiểm, kết quả lần nào đó trở về lại bị thương."
"Đến lúc này, Vạn gia và hoàng tộc sinh ra khoảng cách, không hề liên quan với nhau."
"Bên ngoài thậm chí còn có lời đồn đại, là hoàng tộc sợ lão già của Vạn gia đột phá Thánh cảnh, làm lung lay địa vị thống trị của bọn họ, âm thầm hạ thủ trong bóng tối."
"Đi thôi, đi gặp bọn họ." Lục Trần chắp hai tay sau lưng, ra lệnh.
Lục Trần mang theo Hạng Phong, Dư Hùng và hai người nữa xuất phát.
Một Nhân Hoàng đại thành, một Nhân Hoàng tiểu thành, đội hình này mạnh mẽ thực sự, vậy là đủ rồi.
Dưới sự dẫn đường của hai Nhân Hoàng đại thành, họ dừng lại ngay phía trên một tòa phủ đệ, hai đại Nhân Hoàng tản mát ra từng đợt từng đợt hoàng uy, thông báo họ đã đến.
"Kẻ nào?"
Những nhân vật cao tầng của Triệu gia nháy mắt liền cảm ứng được hoàng uy cường đại, có Hoàng giả đến.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy hai lão giả đang đứng trên không, cùng một thanh niên.
Người phóng ra hoàng uy, chính là hai lão giả.
"Hai Hoàng giả tới."
Sắc mặt một số thanh niên trẻ tuổi của Triệu gia tái nhợt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rất có có thể lai giả bất thiện.
Bởi vì bọn họ không tiến vào từ cửa lớn, mà là bay thẳng lên không trung, đáp xuống Triệu gia.
"Hóa ra là Dư huynh và Hạng huynh, xuống đây ôn chuyện đi." Một giọng nói già nua vọng ra từ nơi nào đó trong đình viện.
Thân hình ba người lóe lên, hướng về phía đình viện phát ra âm thanh, đáp xuống mặt đất.
Đình viện này rất lớn, có một con đường nhỏ lát đá xanh, xung quanh trồng hoa hoa thảo thảo, một số là linh thảo phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cực kỳ bất phàm.
Một lão giả ra đón, sắc mặt ảm đạm, ánh mắt có chút đục ngầu, thế nhưng lại toát ra khí tức Hoàng giả, hắn cười nói: "Khách quý tới nhà, tất có việc vui."
"Triệu Dương Vũ, ngươi có khoẻ không?" Hạng Phong nhìn đối phương, cười nói: "Hôm nay chúng ta đến đây, nhưng không có việc vui."
Triệu Dương Vũ, chính là Nhân Hoàng của Triệu gia, một Nhân Hoàng sống hơn sáu ngàn tuổi, bình thường một Nhân Hoàng cường đại có thể sống đến một hoặc hai vạn tuổi. Nếu như tu vi không tiến thêm, hoặc không có loại thuốc quý nào duy trì hoạt động của các tế bào sống, rất có thể sẽ tọa hóa, tự nhiên mà chết đi.
Triệu Dương Vũ là thời kì đỉnh phong của Triệu gia, sau khi có hắn, Triệu gia liền không có Nhân Hoàng xuất hiện, tất cả đều kẹt ở Vương cảnh viên mãn.
"Ha ha, hai vị có thể đến thăm đã là chuyện vui lớn." Triệu Dương Vũ cười ha ha, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Hắn quen biết Hạng Phong và Dư Hùng, hai Nhân Hoàng vô cùng cường đại, không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần, đến từ Thanh vực của Thánh giáo Luyện Cổ. Sở dĩ hai người đi qua đường sá xa xôi đến Thanh vực là bởi vì bọn họ nắm giữ một cổ khoáng, từ trong đó khai thác được rất nhiều kim loại hiếm, cần có cấp bậc Nhân Hoàng tọa trấn, nếu không rất có thể sẽ bị cướp.
Quen biết thì quen biết, nhưng giữa hai bên cũng không có giao tình gì nhiều, đa phần đều là tu luyện, hiếm khi gặp nhau, trừ khi là sự kiện đỉnh cấp nào đó, chẳng hạn như tổ chức hội đấu giá siêu cấp, thì hai bên thỉnh thoảng mới gặp nhau, mà cho dù là gặp mặt, cũng chỉ gật đầu chào.
Đã một trăm năm kể từ lần cuối cùng nhìn thấy hai người này.
Hạng Phong và Dư Hùng đến hoàng thành bảy tám trăm năm, nhưng Triệu Dương Vũ gặp mặt bọn họ vẻn vẹn có vài lần mà thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau, mấy lần gặp mặt trước kia đều là gật đầu.
Giờ đây hai người đột nhiên tới Triệu phủ, nói không phải việc vui, trong lời nói còn có ý tứ sâu xa khiến hắn có chút bối rối.
Triệu Dương Vũ ngoài mặt tỏ ý hoan nghênh, nhưng trong lòng lại thầm đề phòng hai người.
Hạng Phong nhìn ra Triệu Dương Vũ cảnh giác, cười nói: "Dương Vũ huynh, không cần căng thẳng, hôm nay chúng ta đến chỉ là có một chuyện muốn thương lượng với Dương Vũ huynh."
Nhưng trong lòng Triệu Dương Vũ vô cùng căng thẳng, lần gặp mặt trước đây đều chir gật đầu, chưa bao giờ nói một câu, bây giờ mở miệng một tiếng Dương Vũ huynh, có thể không căng thẳng sao được.
"Vị này là..."
Triệu Dương Vũ cười lúng túng, sự chú ý dừng trên người Lục Trần.
Đây là một tên tiểu bối, chỉ là một tên tiểu bối Siêu Phàm cảnh.
Nội tâm Triệu Dương Vũ bắt đầu tưởng tượng, chẳng lẽ là tiểu bối của mình đánh thiếu niên này ở bên ngoài, Hạng Phong và Dư Hùng với tư cách là trưởng bối, cố ý tới hỏi tội.
"Hai vị huynh đệ, thật sự xin lỗi, các ngươi nói ai làm đi, ta sẽ bắt đến đây trừng phạt nghiêm khắc một phen ngay." Không đợi hai người liên tiếng, Triệu Dương Vũ đã chắc chắn suy nghĩ của mình, bắt đầu bồi tội.
Hạng Phong và Dư Hùng kỳ lạ nhìn Triệu Dương Vũ, tên này đang nói nhảm gì vậy.
"Khí tức của vị Nhân Hoàng này có chút suy yếu, đã bước vào thời kỳ suy bại." Lục Trần nhíu mày, mở miệng nói.