Chương 350: Ai cường thế hơn ai (2)
Bởi vậy nên hiện tại hắn mới nổi giận như thế này.
Hạng Phong cực kỳ hoảng sợ, ý cảnh ‘Huyền ngộ’ là một trạng thái huyền ảo trong khi đang bế quan, rất khó để vào được. Nếu như mình không quấy rầy Dư Hùng, đợi khi Dư Hùng bế quan xong, nhất định sẽ trở thành Nhân Hoàng đại thành.
Ánh mắt Hạng Phong nhìn Dư Hùng đầy vẻ áy náy, hắn nhỏ giọng nói: "Dư huynh, xin lỗi, ta không biết điều ấy."
"Ngươi không biết cái gì, không phải ta đã nói với ngươi nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền ta sao, ngươi rõ ràng là muốn hại ta" Dư Hùng trừng mắt lớn như chuông đồng chất vấn, nội tâm hắn cực kỳ muốn bốc hỏa.
Hạng Phong cười khổ, giải thích: "Vị này có Luyện Cổ lệnh, bảo ta gọi ngươi đến."
Sự chú ý của Dư Hùng rơi lên người Lục Trần, ánh mắt đầy phẫn nộ kết hợp với khí tức khủng bố, lửa giận không thể nào dẹp được, quát to: "Cho dù ngươi có Luyện Cổ lệnh, nhưng mà ta đang bế quan, ngươi làm như vậy là đang cắt đứt con đường đạt đến Thánh cảnh của ta."
Lục Trần cảm nhận được Hoàng uy nồng đậm, luồng uy áp đó rất khủng bố, muốn áp bách hắn.
Siêu Phàm cảnh bình thường cơ bản là không thể chịu được. Đừng nói là Siêu Phàm, cho dù là Vương cảnh cảm nhận Hoàng uy này cũng phải trực tiếp quỳ xuống.
Hiện giờ áp lực mà Lục Trần cảm nhận được cực kỳ khổng lồ, bởi lửa giận của Dư Hùng gần như phát tiết hết lên người hắn. Lục Trần cắn răng chịu đựng áp lực to lớn trên người, thân thể thẳng tắp như một cây giáo. Việc này cần một ý chí cực kỳ cường đại mới làm được.
Lục Trần chống lại áp lực, nhìn thẳng vào Dư Hùng, nói một cách mạnh mẽ: "Luyện Cổ lệnh đại diện cho chưởng môn, ta lấy thân phận chưởng môn sai khiến ngươi, ngươi không thể không nghe theo."
"Ngươi..." Dư Hùng nghe hắn nói xong, lửa giận trong mắt phun trào.
Thanh niên Siêu Phàm cảnh này lại dám quát bảo hắn như thế. Nếu không phải Lục Trần có Luyện Cổ lệnh trong tay, hắn đã dứt khoát đánh một phát cho Lục Trần chết tươi luôn rồi.
Một lúc sau, Dư Hùng đáp lại với giọng điệu vô cùng cứng ngắc: "Không dám không nghe theo, xin hỏi ngươi có gì sai bảo."
"Kêu ngươi ra đây đương nhiên là có lý do." Lục Trần thấy Dư Hùng chịu thua, giọng nói dịu xuống một ít, móc ra một đan dược màu bạc, nói: "Tịnh Tâm đan có thể giúp ngươi tiến vào ý cảnh ‘giác ngộ', coi như là bồi thường cho ngươi."
Đan dược trong tay Lục Trần có màu bạc, tỏa ra hào quang bạc cực kỳ óng ánh, vừa nhìn đã biết là không phải vật tầm thường.
Hai Hoàng giả và các Vương giả xung quanh đều kinh hãi, đây chính là đan dược hàng đầu trong bát phẩm đấy. Khi trong trạng thái bế quan, chỉ cần ăn đan dược là có thể tĩnh tâm, dễ dàng tiến vào trạng thái tu luyện ý cảnh ‘Giác ngộ’.
Tu luyện trong trạng thái ý cảnh 'Giác ngộ' còn khó hơn ý cảnh ‘Huyền ngộ’, nếu không phải thiên kiêu tuyệt thế thì không thể tiến vào được.
Loại đan được đối với Thánh cảnh đều có sự trợ giúp rất lớn, nhưng lại vô cùng ít ỏi.
Tịnh Tâm đan là đan dược cao cấp nhất trong bát phẩm, không phải luyện đan sư cửu phẩm thì không thể luyện chế được.
Mà luyện đan sư cửu phẩm, trong mười vực một bàn tay đều có thể đếm hết được, cực kỳ thưa thớt.
Lấy thân phận của họ là không thể xin được loại đan dược này.
Trong tay Lục Trần lại có một viên Tịnh Tâm đan.
Trong mắt Hạng Phong hiện lên vẻ khác lạ, hèn chi lúc trước người này nói sẽ bồi thường cho Dư Hùng, thì ra là bồi thường như vậy.
Bồi thường kiểu này, đến cả hắn đều cảm thấy hâm mộ tới mức nóng mắt.
Dư Hùng coi như là nhân họa đắc phúc.
Dư Hùng nhìn thấy Tịnh Tâm đan, lửa giận cũng biến mất. Thậm chí trong mắt hắn còn hiện lên ý mừng, bởi vì Tịnh Tâm đan có thể giúp hắn tiến vào trạng thái ý cảnh 'Giác ngộ'.
Nói không chừng trong khi hắn đang lĩnh ngộ từng quy tắc thì sẽ lĩnh ngộ một quy tắc hoàn chỉnh luôn, một lần tu luyện đã có thể phá tan cảnh giới đạt đến Thánh cảnh.
Sự việc giống vậy trên các khu vực lớn đều thường xảy ra. Cũng có thể nói thế này, hết mười người dùng Tịnh Tâm đan thì có ít nhất chín người từ Nhân Hoàng tiểu thành một lần tu luyện đã có thể phá cảnh đạt đến Thánh cảnh.
Xác xuất thành công rất cao, hiện tại Dư Hùng đương nhiên không hề giận dữ gì nữa.
Dư Hùng nhận đan dược, hỏi: "Ngươi gọi ta ra đây có sai bảo gì?"
Lục Trần nói: "Tiêu diệt Cổ gia, tiêu diệt hoàng tộc Bắc Chu."
Dư Hùng cứng đờ.
Nhân lúc Dư Hùng đang ngẩn người, Lục Trần nhìn về phía Hạng Phong, nói: "Trong hoàng thành, Triệu gia và Vạn gia đều có một Nhân Hoàng, thực lực của hai Nhân Hoàng này như thế nào, có quan hệ ra sao với hoàng tộc."
Trước khi đến, Lục Trần đã sớm thăm dò tình hình trong hoàng thành, Triệu gia và Vạn gia, mỗi nhà đều có một Nhân Hoàng tọa trấn, chỉ là Lục Trần không rõ hai Nhân Hoàng này rốt cuộc có cảnh giới gì.
Có một số phiên bản lưu hành bên ngoài, một số nói rằng mới Hoàng cảnh trung kỳ, số khác lại nói Hoàng cảnh viên mãn.
Những phiên bản tin đồn này không hề có một chút nghiên cứu.
Chỉ có cấp bậc Nhân Hoàng, có lẽ mới có thông tin rõ ràng về vấn đề này.
Hạng Phong nói: "Ngươi muốn mượn sức Nhân Hoàng của hai gia tộc đó?"
Thấy Lục Trần không lên tiếng, Hạng Phong tiếp tục nói: "Nhân Hoàng của Triệu gia là Hoàng giả đỉnh phong, thực lực hơi yếu một chút, nhất là ngàn năm gần đây, Triệu gia không có đệ tử kiệt xuất, đang trong thời kỳ suy yếu, sản nghiệp nơi nơi đều bị Cổ gia từng bước xâm chiếm nên rất hận Cổ gia. Nếu đối phó với Cổ gia, bọn họ hẳn là sẽ gia nhập, nhưng đối phó hoàng tộc, không biết rõ bọn họ có dám hay không."