Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 359: Hoàng chủ đe dọa

Chương 359: Hoàng chủ đe dọa


Chu Vĩnh Thái hít một hơi thật sâu, cười gượng gạo: “Tiểu hữu ngươi hiểu lầm rồi, trên người ta cũng không có Hổ Liệt tửu.”
Trong vấn đề này, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Hiểu lầm.” Lục Trần lạnh lùng cười, như thể hắn đã nghe thấy một trò đùa hài hước nhất trên đời, nói: “Ta đưa cho Cổ gia hai bộ xương hổ cấp Thánh, ủ được sáu mươi bình rượu Liệt Hổ, hiện tại Cổ gia chỉ mới trả lại hai mươi tám bình, có hai bình bị bọn họ uống mất cũng chẳng sao, dù sao thì bọn họ cũng là người ủ rượu.”
Lục Trần nói tới đây thì dừng một chút, giọng điệu trở nên lạnh lùng, uy hiếp nói: “Nhưng ba mươi bình trong tay ngươi phải giao lại không thiếu một bình nào cho ta, nếu không, hậu quả không phải là thứ ngươi gánh chịu được...”
Ngay khi những lời này nói ra, đã khiến mấy vị Hoàng cảnh bao gồm Hạng Phong đều khiếp sợ, người thường làm sao có thể lấy được xương hổ cấp thánh, nhưng vị truyền nhân mà Thánh giáo âm thầm bồi dưỡng này lại có được đủ hai bộ, khiến cho bọn họ ngạc nhiên không thôi.
Đồng thời, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được lý do của sự việc, hóa ra Cổ gia đã nuốt hết sáu mươi bình Hổ Liệt tửu thảo nào lại muốn tiêu diệt Cổ gia.
“Ngươi...”
Mặt mày Chu Vĩnh Thái tái mét, trong mắt bắn ra sát khí cực mạnh.
Nghĩ đến việc hắn đường đường là người đứng đầu hoàng tộc Bắc Chu, quyền cao chức trọng, hàng trăm triêu sinh linh, không ai dám không tuân theo, Đế Hoàng tức giận, máu chảy thành sông, xương cốt kéo dài ngàn dặm, nhưng bây giờ, chỉ là một thanh niên Siêu Phàm cảnh lại dám đe dọa hắn ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến hắn rơi vào thế bí.
Trong lòng Chu Vĩnh Thái đang hừng hực lửa giận, nhưng bên ngoài cơ thể lại toát ra hàn khí, hàn khí này rất đáng sợ, thực sự giống như muốn đóng băng cả không gian.
Hạng Phong tiến lên một bước và đứng bên cạnh Lục Trần, sợ rằng Chu Vĩnh Thái sẽ bất ngờ ra tay.
Suy cho cùng thì một Nhân Hoàng đại thành muốn giết một Siêu Phàm cảnh đúng là rất đơn giản, không tốn đến một hơi thở.
Với sự tức giận của Chu Vĩnh Thái, trong khoảng không phía sau hắn có ba bốn khí tức mơ hồ dao động.
Hiển nhiên là Chu Vĩnh Thái không đến một mình mà còn đưa các Hoàng cảnh khác từ trong hoàng cung đến.
Các Hoàng cảnh của Thánh giáo Thánh giáo Luyện Cổ cảm nhận được khí tức ở đằng sau cũng đều trở nên nghiêm trọng, bên phía Chu Vĩnh Thái có năm vị Hoàng, cộng với hai Hoàng của Cổ gia ở phía dưới, đã thành bảy người, mà bọn họ cũng chỉ có tám Hoàng mà thôi, đế nhân loại, phảng phất có không khí ngang tài ngang sức một cách vi diệu.
“Ha ha, thật là náo nhiệt.” Một câu nói lười biếng phá vỡ bầu không khí vi diệu của nơi này.
Triệu Dương Vũ từ Triệu gia đột phát sự ràng buộc của không gian, thản nhiên đến nơi đây.
Sự xuất hiện của Triệu Dương Vũ khiến Cổ gia và Chu Vĩnh Thái hơi kinh ngạc, sau đó cũng bình tĩnh lại, bởi vì bọn họ cảm thấy Triệu gia thuộc về phe hoàng triều, tuyệt đối không thể nào giúp người ngoài.
Bên phe hoàng triều đã tăng lên thành tám vị Hoàng cảnh, ngang bằng với phe của Thánh giáo Luyện Cổ giáo.
Khi Chu Vĩnh Thái nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nở một nụ cười, số lượng Nhân Hoàng đã ngang nhau, mặc dù phe của Thánh giáo Luyện Cổ giáo có hai Nhân Hoàng đại thành, phe mình chỉ có chính hắn, thoạt nhìn thì chất lượng của nhóm Nhân Hoàng không đủ, nhưng hắn lại mang đến một thứ sát khí đủ để ngăn cản hoặc giết chết Hoàng giả.
Cán cân chiến thắng nghiêng về phía hắn.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo thực sự khiến hắn ngây người.
Chỉ thấy Triệu Dương Vũ đi đến trước mặt Lục Trần, kính cẩn gọi một tiếng công tử, sau đó trò chuyện với Hạng Phong ở bên cạnh.
“Triệu Dương Vũ, ta cảm thấy bản thân đối với ngươi rất tốt, ngươi cũng muốn phản bội ta sao?” Trong phút chốc, Chu Vĩnh Thái trở nên âm trầm, vô cùng khó coi, lạnh lùng hỏi một câu.
Triệu Dương Vũ dù sao cũng là một thế lực địa phương trong Hoàng thành, nhưng hiện tại lại vào phe của kẻ địch, điều này khiến cho Chu Vĩnh Thái càng thêm bẽ mặt.
Triệu Dương Vũ quay đầu lại, mỉm cười với Chu Vĩnh Thái, nói: “Chu Vĩnh Thái, tuy ta sống ở Hoàng thành, nhưng không phải là thuộc hạ của ngươi, vậy nên đừng ra lệnh cho ta, ta có sự lựa chọn của riêng mình.”
Vẻ mặt Chu Vĩnh Thái lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Được được được.”
Chu Vĩnh Thái nói liên tục ba chữ được, nhưng khi nói, da mặt co rút, trong mắt có một ngọn lửa đang bùng cháy, có thể hình dung ra sự tức giận trong lòng hắn.
Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ khác nở ra, chỉ thấy một dư ảnh lập lòe ở phía xa, từ xa đến gần, trong tích tắc, một ông già khá gầy với mái tóc lưa thưa nhưng tràn đầy sức khí huyết đi tới, đôi mắt lạnh lùng như một con dao, nhìn chằm chằm vào Chu Vĩnh Thái.
“Chu Vĩnh Đào ở đâu?” Người này hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
Ông già gầy gò này hiên nhiên là Vạn Tranh Vanh, lão tổ của Vạn gia.
Chu Vĩnh Thái nhìn thấy cảnh này thì không nói gì, nhưng nét mặt của lại trở nên âm trầm hơn.
Bởi vì Vạn Tranh Vanh đến với ý xấu.
“Tranh Vanh, ngươi cũng đang phản bội chúng ta sao?”
Một giọng nói yết ớt mang theo chút bất đắt dĩ như vang lên từ trong thiên địa.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Vĩnh Thái, người này là một người đàn ông trung niên, dáng người cực kỳ mảnh mai, nước da trắng trẻo, có khí chất ôn tồn lễ độ.
“Chu Vĩnh Đào.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất