Chương 384: Học cách tìm đường chết à, hắn học không nổi
Có tới hai Thánh giả trong Đan Hoàng điện đó, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết sao.
Tử Mục nói: "Thấy chưa, học hỏi đi."
Tử Minh hộc máu, nói: "Cái này có cái gì để học."
Học cách tìm đường chết à, hắn học không nổi.
Tử Mục lười biếng nói: "Can đảm, ngươi có loại can đảm này sao, ngươi nhìn ngươi xem, mọi người vừa nhìn thấy ngươi đều gọi con trai Tử Mục, nếu không có ta thì chắc chẳng ai biết ngươi, mà người khác thì sao, đã danh chấn hai vực, haizz, con nhà người ta vĩnh viễn tốt hơn."
Tử Minh: "...."
Đen!
Mặt hắn đen như đáy nồi.
Khuôn mặt hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái đen đến không thể đen hơn, thở hổn hển, đột nhiên trong con ngươi lóe ra ý sắc bén, ánh mắt tựa như đao nhọn rơi vào trên người Lục Trần, quát: "Ngươi muốn tìm đường chết sao."
Đừng nói hai huynh đệ, cho dù là Chân Trường Đông và Khúc Dương cũng không mang sắc mặt tốt.
Trước khi bọn họ đến đã nghe nói chuyện xảy ra ở Hoàng triều Bắc Chu, đồng thời cũng biết lai lịch của bọn họ, là Thánh giáo Luyện Cổ của Thanh vực, nhưng kể cả thế, nơi này là Hoang vực chứ không phải Thanh vực.
Người Thánh giáo Luyện Cổ mà có cách làm khinh người quá đáng như vậy.
Các thế lực xung quanh yên lặng theo dõi diễn biến, một số Hoàng chủ đều không nóng lòng đến mức nhảy ra ôm đùi, lấy lòng Chu gia và Đan Hoàng điện. Mỗi người đều là cáo già thành tinh, nếu đám người này dám đến quấy rối, còn đưa quan tài đến để ghê tởm hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái thì chắc hẳn là có đủ bối cảnh mới dám làm như thế.
Một bộ phận nhỏ thế lực biết lai lịch của đám người này.
Bọn họ không thể trêu chọc, yên lặng nhìn là được.
Lục Trần không để ý lửa giận của hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái, mỉm cười nói: "Thế nào, các ngươi có hài lòng với món quà ta tặng không."
“Ồ, đúng rồi, ngươi xem ta này, quên mất bia mộ rồi.”
Lục Trần vung tay lên, ba tấm bia mộ hiện ra, đứng trên quảng trường.
Mọi người tập trung nhìn, chỉ thấy trên bia mộ đầu tiên viết: Chu Vĩnh Thái, Hoàng chủ vô năng nhất của Hoàng triều Bắc Chu, Chu gia suy bại cũng là do lòng tham của hắn, xx năm xx nguyệt xx thiên tốt.
Tấm bia mộ thứ hai viết: Chu Vĩnh Đào, một hoàng đế của hoàng tộc Bắc Chu, Chu gia suy bại cũng là do lòng tham của hắn, vào năm xx xx nguyệt xx thiên tốt.
Tấm bia mộ thứ ba thì trống rỗng.
Nhưng điều này nói rõ, mục đích thanh niên đến đây là muốn giết ba người, hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái cộng thêm một người không rõ.
Hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái nhìn thấy Lục Trần đã chuẩn bị sẵn sàng cả bia mộ cho bọn họ, suýt nữa tức đến chết.
Chu Vĩnh Thái tức giận gào thét một tiếng: "Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết à."
Chu Vĩnh Thái không thể nhịn được nữa, phóng thích uy năng của Nhân Hoàng đại thành, đạp về phía trước, giống như một luồng quỷ mị bay vút về phía Lục Trần, năm ngón tay mở ra bắn ra năm chùm ánh sáng đỏ rực.
Đây là những quy tắc hỏa diễm mỏng manh ngưng tụ thành công kích, mang theo một tia uy năng của Thánh cảnh.
"Tưởng chúng ta không có người sao?" Hạng Phong hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Lục Trần, từng vầng sáng màu vàng hội tụ thành một khối rồi lớn dần lên, chắn ở trước mặt ngăn cản công kích của Chu Vĩnh Thái.
Chu Vĩnh Thái bước chân đến, mở hai tay ra, đối đầu với đòn đánh của Hạng Phong, tạo thành cuồng phong bắt đầu khởi động, không khí nổ tung.
Sau khi hai người giao phong, đều tự lui ra mấy bước.
"Hôm nay không phải là ngày để các ngươi quấy rối, cút cho ta!" Chu Vĩnh Thái phẫn nộ quát.
Lục Trần lắc đầu, liếc mắt nhìn quan tài bên cạnh, sau đó nói: "Chưa thấy ngươi đi vào thì làm sao ta có thể rời đi."
"Nhạc phụ, người này không coi ai ra gì, phá hỏng hôn lễ của ta và Tiểu Nhu, ngươi xem..." Trên đài cao, Chu Tuấn hận đám người này tới chết, ở bên cạnh xin chỉ thị Chân Trường Đông.
"Nơi này không phải là nơi các ngươi kiêu ngạo, nhân lúc ta còn chưa tức giận, mau rời đi ngay." Sắc mặt Khúc Dương âm trầm nhìn chằm chằm Hạng Phong, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người Lý Hải Dương, Dư Hùng, Triệu Dương Vũ ẩn chứa ý cảnh cáo.
Lục Trần liếc nhìn đối phương, nói: "Ta tới đòi nợ, tốt nhất ngươi không nên xen vào việc của người khác."
Càn rỡ!
Đây gọi là càn rỡ.
Giờ phút này người xung quanh xem như hiểu được sâu sắc.
Thanh niên Siêu Phàm cảnh trước mắt bị Khúc Dương thánh giả uy hiếp rồi mà còn dám cảnh cáo lại Khúc Dương thánh giả.
Làm sao hắn dám chứ?
Rốt cuộc sự tự tin của hắn đến từ đâu.
Đó là câu hỏi của những người xung quanh.
Khúc Dương vừa nghe nói như thế, sắc mặt xanh mét đến cực điểm, sát ý trong ánh mắt khẽ động, hắn nói ra lời cảnh cáo chỉ là vì không muốn xé rách da mặt với Thánh giáo Luyện Cổ, tuy rằng Thánh giáo Luyện Cổ ở Thanh vực nhưng nội tình hùng hậu, còn cường đại gấp mấy lần so với Đan Hoàng điện.
Cho nên hắn không muốn trở mặt.
Nhưng là Thánh giả cao cao tại thượng, hiện giờ lại bị một con kiến hôi Siêu Phàm cảnh uy hiếp, điều này khiến Khúc Dương vô cùng tức giận.
“Ngươi tìm chết.”
Khúc Dương lạnh lùng hừ, chợt mở ra bàn tay to, trên bầu trời có rất nhiều ngọn lửa, từng ngọn lửa đột nhiên xuất hiện hóa thành một vùng biển lửa, sóng nhiệt đập vào mặt cũng khiến mọi người phía dưới cảm nhận được nhiệt độ ngọn lửa khủng bố thế nào.
Kế tiếp, ngọn lửa trên bầu trời hội tụ về một chỗ, cô đọng thành một quả cầu lửa thật lớn, rơi xuống phía Lục Trần.
Đây là quy tắc Hỏa Cầu ngưng tụ, Nhân Hoàng đại thành còn khó có thể ngăn cản.