Chương 405: Bữa cơm chia tay(2)
Lục Trần thu hồi, lấy hai bình Hổ Liệt tửu ra, đưa cho Tử Mục nói: “Tử Thánh tiền bối, xin mời cất đi.”
Tử Thánh hai lần trước đều ra tay giúp đỡ hắn, cái giá của hai bình Hổ Liệt tửu này rất đáng.
Đối với đám người giúp đỡ cho mình, bất kể là Hoàng giả Thánh giáo, hay là Triệu Dương Vũ, Vạn Tranh Vanh, Lục Trần hết sức hào phóng, trực tiếp lấy mười bình Hổ Liệt tửu ra chiêu đãi, rót cho mỗi người một chén rượu, cười nói: “Cảm tạ các vị đã góp sức, hôm nay chúng ta không say không về.”
Đám người kia đương nhiên sẽ không khách sáo, dù sao thì Hổ Liệt tửu cũng vô cùng quý giá, ít nhất là dưới hung danh áp bức của Hổ tộc Yêu vực, thế lực hiện tại còn tồn trữ Hổ Liệt tửu không được bao nhiêu.
Hơn nữa sự hào phóng của Lục Trần vượt khỏi dự liệu của bọn họ, hắn lại lấy ra đến mười bình để chiêu đãi bọn họ.
Hổ Liệt tửu vào bụng, trong thân thể giống như sinh ra sát khí. Ở trong tẩy lễ huyết nhục, chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.
Hơn nửa tuần rượu, thời gian một nén nhang trôi qua, đột nhiên một mùi hương bay ra.
Mùi hương này khiến mọi người khẽ giật mình.
“Ồ, là thứ gì thơm đến như thế?”
“Đúng vậy, thơm thật đấy!”
Mấy Vương giả tuyệt đỉnh bàn tán xôn xao.
Cót két!
Đột nhiên cửa mở ra.
Chỉ thấy hai tiểu nhị của khách điếm mang một mâm thức ăn lớn bước vào. Trên mâm thức ăn chứa một con cá hấp trăm cân, thịt cá trắng nõn mềm mại, phía trên rải đầy gia vị, ngửi mùi vô cùng thơm.
“Khách quan, thịt cá của ngươi đến rồi.”
Hai tiểu nhị của khách điếm đặt cá hấp xuống xong, sau đó liền rời khỏi.
“Đây là Long Lân Ngư?” Tử Mục nhìn chằm chằm con cá hồi lâu, hé mắt, sau một lúc lâu, không chắc chắn dò hỏi một câu.
Long Lân Ngư với tư cách là một trong bát trân, vô cùng có tiếng. Tử Mục cũng chưa từng được ăn, nhưng mà hắn từng làm khách tại Thánh địa Dao Trì, biết được Phong Nhàn bên trong Thánh địa Dao Trì có nuôi hơn bốn mươi con.
Quan hệ của hắn và Phong Nhàn cũng không tệ lắm, hắn muốn một con, nhưng mà lão này chết sống không cho, cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào cũng không cho.
Thế là Phong Nhàn đã có danh xưng là Nhàn keo kiệt.
“Long Lân Ngư!”
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, những người đang ngồi ở đây đều nhìn về phía thịt cá trong mâm thức ăn, toàn bộ đều nhìn với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, càng nhìn càng giống Long Lân Ngư.
Cuối cùng bọn họ lần lượt chuyển ánh mắt lên người của Lục Trần, hi vọng Lục Trần lên tiếng giải đáp sự nghi ngờ.
Lục Trần khẽ mỉm cười, nói: “Xem ra Tử Thánh đã từng ăn rồi.”
Lời nói này của Lục Trần tuy rằng không khẳng định chắc chắn, nhưng mà đã ngầm thừa nhận đây chính là Long Lân Ngư.
Điều này làm cho ánh mắt của những người xung quanh đều sáng lên, trở nên nóng hơn.
Tử Mục lắc đầu nói: “Trước giờ vẫn không có duyên được thưởng thức.”
Lục Trần nói: “Vậy thì hôm nay được may mắn thưởng thức rồi. Mọi người bắt đầu ăn đi, đây chỉ là món khai, phía sau còn đồ ngon hơn.”
Lời nói của Lục Trần khiến mọi người lộ ra ánh mắt kỳ lạ. Ngay cả Long Lân Ngư cũng chỉ là món khai, chẳng lẽ phía sau còn có món ngon quý giá hơn cả Long Lân Ngư, đây thật đáng mong đợi một phen.
“Ha ha, vậy thì bọn ta sẽ không khách sáo nữa.” Chư Hoàng rối rít cười nói, sau đó thì động đũa.
Thông thường mà nói, chỉ có Thánh cảnh mới có thể thưởng thức được Long Lân Ngư, Hoàng giả nếu muốn ăn được Long Lân Ngư, đoán chừng phải đợi đến khi thế lực của nhà mình tổ chức yến tiệc long trọng. Cho dù là tổ chức yến tiệc long trọng thì tối đa cũng chỉ có thể được phân chia một bát canh, hoặc một hai miếng thịt.
Làm gì được như hiện tại, một con Long Lân Ngư hấp trên trăm cân bày ở trước mặt, đợi bọn họ dùng.
Sau khi ăn, ra về cũng có tư cách khoác lác rồi.
Một đám người bắt đầu động đũa. Thịt cá tràn ngập tinh khí, hương thơm tỏa ra bốn phía, cảm giác khi vào miệng trước tiên là khiến cho nụ vị giác cảm nhận được một phen mỹ vị, sau đó tinh khí của thịt cá bắt đầu bổ dưỡng cơ thể.
“Thịt cá này quả nhiên giống như đúc loại mà năm mươi năm trước ta đã ăn.” Hạng Phong kích động nói, đợi Lục Trần nhìn sang thì lên tiếng giải thích: “Thật không dám giấu diếm, ta cũng không muốn khoe khoang, năm mươi năm trước ta đã từng may mắn được ăn một chén canh Long Lân Ngư, trong đó còn có hai miếng thịt cá.”
Khóe miệng Lục Trần co giật.
Hơn nữa, hắn cảm thấy lời nói này có chút quen tai. Đúng rồi, ban đầu ở Thánh địa Dao Trì, một Hoàng giả tên là Hồ Hải đã từng nói câu không khác biệt lắm với Hạng Phong.
Khóe miệng Dư Hùng co giật: “Hạng Phong, ngươi đừng làm mất mặt nữa. Trước mặt bày ra là một con Long Lân Ngư đó, chứng tỏ công tử người ta thường xuyên ăn. Người khác ăn thịt, ngươi uống canh, có gì đáng khoe khoang chứ.”
Hạng Phong định thần lại, lúng túng cười một tiếng, chăm chú ăn cá để che giấu sự bối rối.
Long Lân Ngư mặc dù là đại bổ, nhưng mà chỉ nhằm vào đối tượng Hoàng cảnh trở xuống, ăn rồi có thể rút ngắn thời gian tu luyện vài năm. Đối với Hoàng cảnh cùng với Thánh cảnh trở lên, thuộc về biểu tượng của thân phận địa vị, chỉ có người có địa vị kèm theo mới có thể ăn được loại mỹ vị này.
Có thể có may mắn thưởng thức được Long Lân Ngư cũng có thể ra ngoài khoác lác rồi.