Chương 404: Bữa cơm chia tay
Vạn Tranh Vanh nói phụ họa theo: “Đúng vậy, bọn ta cũng không giúp được gì, ngược lại ta còn phải cảm tạ công tử, ngươi đã giúp ta giải quyết Chu Vĩnh Thái, trừ đi tâm phúc đại họa của ta.
Thái độ của hai người đối với Lục Trần càng khách khí hơn. Vốn dĩ bọn họ cho rằng đến hoàng cung sẽ có một trận quyết chiến sinh tử, suy cho cùng phải đối diện cũng là Đan Hoàng điện.
Nhưng mà chuyện xảy ra trong hoàng cung liên tiếp vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ, không chỉ có Thánh cảnh tham dự vào, mà còn có sự tham gia của Đan Minh.
Đáng tiếc đều bị Lục Trần hóa giải từng chuyện một. Bối cảnh của Lục Trần cũng lộ ra một phần nhỏ, lại khiến cho Thánh cảnh đến từ Đan Minh phải sợ hãi, còn có thể chi phối Đan Minh, từ đó có thể thấy được thân phận của Lục Trần ở Đan Minh cực kỳ cao.
Mặc dù hai người vui vẻ, nhưng mà trên gương mặt của hai nhân vật lớn Nhân Hoàng của Thánh giáo như Hạng Phong và Lý Hải Dương, cùng với các Hoàng giả khác đều không có sắc mặt vui mừng, thậm chí là cau mày, như có điều suy nghĩ, đang suy đoán bối cảnh của Lục Trần.
Bọn họ không phải kẻ ngốc.
Trước hết ở hoàng cung, Lục Trần thi triển mấy môn võ học cấp Thánh, tất cả đều viên mãn, có thể thấy được lực lĩnh ngộ của Lục Trần tuyệt đối thuộc về cấp bậc kỳ tài ngút trời, nhưng mà không có môn nào là tuyệt học thuộc về Thánh giáo Luyện Cổ cả.
Hơn nữa lực chiến đấu của Lục Trần cực kỳ mạnh mẽ, dùng cảnh giới thấp dễ dàng hạ gục Nguyên Thần cảnh viên mãn Chu Tuấn, hơn nữa chính là bối cảnh Đan Minh của hắn, đây chính là điều khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ nhất.
Thời điểm ban đầu khi Lục Trần lấy Luyện Cổ lệnh ra, trong tiềm thức của bọn họ cho rằng Lục Trần là truyền nhân được Thánh giáo Luyện Cổ âm thầm bồi dưỡng, nhưng mà bây giờ họ lại không cho rằng như thế.
Do dự một hồi, Hạng Phong nhìn về phía Lục Trần, thở dài một hơi nói: “Công tử không phải là người của Thánh giáo bọn ta đúng không?”
Lục Trần cười nói: “Ta là người như thế nào còn quan trọng sao?”
Thân phận của mình sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Lục Trần không che giấu, cũng không thừa nhận, chỉ là buông ra một lời nói cao thâm bí hiểm.
Hoàng giả của Thánh giáo nghe thấy câu trả lời của Lục Trần, đã hiểu rõ rồi. Người thanh niên trước mặt này không phải là người của Thánh giáo.
Không biết vì sao biết được người thanh niên này không phải là người của Thánh giáo, trong lòng có chút tiếc nuối.
Chủ yếu là thiên phú và ngộ tính của người thanh niên trước mặt này thuộc về cấp bậc đứng đầu, kỳ tài ngút trời.
Không phải là người của Thánh giáo thì thật đáng tiếc.
Hạng Phong hỏi: “Luyện Cổ lệnh trong tay của công tử là từ đâu mà có?”
Lục Trần nói: “Là Trần Hồng thánh tử cho ta.”
Hạng Phong không hỏi nữa, mà nhìn thoáng qua Lý Hải Dương, hai Hoàng giả liếc mắt nhìn nhau, chuyện này e là không đơn giản như thế.
“Ha ha, cuộc gặp gỡ của các vị, không biết ta có thể tham dự không?” Chính vào lúc này, một âm thanh sang sảng vang lên.
“Thì ra là Tử Thánh tiền bối, mời vào.” Lục Trần mở miệng nói: “Tử Thánh tiền bối đã giúp ta rất nhiều, mời ăn một bữa cơm là cần thiết mà.”
“Vậy thì ta sẽ không khách sáo.”
Theo sau lời nói, cửa mở ra, Tử Mục dẫn theo Tử Minh, cùng lác đác mấy vị Hoàng giả đi vào. Lục Trần nhường một vài chỗ ngồi trống cho đám người Tử Thánh.
Tử Mục cười nói: “Biểu hiện của tiểu hữu hôm nay thật là khiến tại hạ mở rộng tầm mất đấy.”
Lục Trần khiêm tốn nói: “Tử Thánh khách sáo.”
Tử Mục cảm thán một câu: “Nếu như Tử Minh được một phần mười xuất sắc của ngươi, thật là tốt bao nhiêu.”
Tử Minh: “…”
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng cạn lời, lão tử nhà mình cứ xem thường hắn như thế, lại còn nói bản thân được một phần mười của Lục Trần thì tốt bao nhiêu. Chẳng lẽ ngay cả một phần mười của Lục Trần hắn cũng không bằng sao, nhưng mà cũng có khả năng không bằng thật.
Trừ bối cảnh ra, ngay cả trên mười môn võ học cấp Thánh hắn còn tu luyện đến viên mãn.
Còn hắn thì sao, tuyệt đối làm không được.
Đừng nói hắn làm không được, người có thể làm được ở Hoang vực căn bản cũng không có. Đẳng cấp thiên phú này ước chừng có thể so sánh với truyền nhân của thập vực đứng đầu đại giáo.
Tử Minh nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt có chút quái dị, cũng không biết tên này đã tu luyện như thế nào. Mọi người đều cùng có một đầu, hai con mắt, hai lỗ mũi, một miệng, nhưng mà chênh lệch lại lớn đến như thế.
Lục Trần có hơi nhạy cảm đối với ánh mắt của Tử Minh. Hắn liếc mắt nhìn Tử Minh một, vội ho một tiếng: “Tử Thánh tiền bối, bây giờ Tử Minh còn chưa có đạo lữ à?”
Lời của Lục Trần khiến Tử Mục hơi sững sờ, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao Lục Trần lại đột ngột lại quan tâm chuyện chung thân đại sự của Tử Minh như thế, nhưng vẫn nói: “Chưa có.”
Lục Trần nói: “Vậy Tử Thánh phải tranh thủ đi, Tử Minh cũng đến tuổi lớn rồi, nhanh chóng tìm cho hắn một thê tử đi. Nếu không ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này, xu hướng giới tính của hắn sớm muộn gì cũng sẽ biến đổi.”
Lời nói của Lục Trần khiến Tử Mục rơi vào im lặng, một đám người xung quanh cạn lời.
“Con mẹ ngươi!”
Sắc mặt Tử Minh đen đến không thể đen hơn được nữa, hắn cảm thấy Lục Trần là đang cố ý bêu xấu hắn. Không phải chỉ là nhìn hắn một sao, sao lại biến thành xu hướng giới tính không bình thường rồi. Tử Minh rất muốn nói móc, nhưng hắn sợ tên Lục Trần này, thế là chỉ ở bên cạnh không dám nói lời nào.