Chương 421: Các địa đầu xà của Hoàng triều Viêm
Nam tử cầm đầu rõ ràng nhận biết Tề Huyền, đi tới trực tiếp hỏi: “Tề Huyền, người khiêu chiến là ai?”
“Đây!”
Tề Huyền chỉ Liễu Khuynh Thành bên cạnh Lục Trần, ánh mắt híp lại, sau đó cười nói: “Nhị công tử cũng có hứng thú nhỉ, lấy thực lực của Nhị công tử một bắt nạt một nữ tử yếu đuối, sợ là có chút không ổn đâu.”
Tề Huyền biết đối phương, hơn nữa giao tiếp đã lâu, thực lực đối phương mạnh mẽ, trong lòng có chút thấp thỏm, nếu như Kiếm Tam công tử thật sự thua Hoàng khí, thì có khi nào sẽ tìm phiền toái với mình không.
Nam tử cầm đầu cười ha ha, nói: “Tề Huyền, tin tức là ngươi truyền ra, chẳng lẽ lại không tính toán gì hết à, hoặc là nói đấu võ trường Tề thị ngươi nói không giữ lời, về sau còn muốn làm ăn không.”
Sắc mặt Tề Huyền thay đổi, im im liếc nhìn Lục Trần, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh mới thở dài một hơi, nói: “Được rồi!”
“Sư huynh, hắn là ai?” Liễu Khuynh Thành nhìn nhóm người này, trên cổ và mặt lại bao phủ vảy như rắn, nhỏ giọng hỏi.
Lục Trần thản nhiên giải thích: “Người của tộc Viêm Lân Xà chỉ có ở Hoàng triều Viêm, hậu đại của một hỏa mãng cấp Thánh kết hợp với nữ tử Nhân loại, có điều thực lực của hỏa mãng không đủ, trước khi chết đều chưa đột phá Thánh quân, cho nên huyết mạch của Viêm Lân Xà không được, trong tộc chỉ có một Hoàng giả, mấy Vương cảnh, chỉ thế thôi.”
Cùng với Lục Trần vừa dứt lời, đám người tộc Viêm Lân Xà nhìn Lục Trần với ánh mắt âm u lạnh lẽo, sát ý trong mắt cuồng bạo, khí tức hỏa diễm nồng nặc khiến đại sảnh sinh ra một luồng khí tức cực nóng.
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?”
Nhị công tử của tộc Viêm Lân Xà, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Trần.
Người này nhìn như đang giới thiệu tộc Viêm Lân Xà, nhưng trong giọng nói rõ ràng là sự khinh thường, cái gì gọi là bọn họ không đủ, cái gì gọi là lão tổ ngay cả Thánh quân đều chưa đột phá, trong tộc bọn họ hiện tại tốt xấu gì còn có một Hoàng cảnh trấn thủ, rất yếu à?
“Ha ha, hai vị, dĩ hòa vi quý!” Tề Huyền mỉm cười, ở bên cạnh làm kẻ dung hòa.
“Hắn là ai?”
Nhị công tử của tộc Viêm Lân Xà chỉ vào Lục Trần hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tề Huyền.
Tề Huyền lập lờ nước đôi: "Tam công tử, ngươi xưng hô là Tam công tử là được."
Trong ánh mắt của Tề Huyền mịt mờ hiện lên một tia sát ý, Tề thị bọn họ và tộc Viêm Lân Xà trước giờ không hợp nhau, từng có thù oán, thế nhưng kiêng kị lẫn nhau, chưa bộc phát hoàng chiến, nhưng minh tranh ám đấu giữa các tiểu bối không ít, một tộc đệ của Tề Huyền từng bị người của tộc Viêm Lân Xà gây trọng thương.
Cho nên, cố ý không gọi Lục Trần là Kiếm Tam công tử, mà là Tam công tử.
Bởi vì gọi là Kiếm Tam công tử thì tộc Viêm Lân Xà không dám đắc tội, dù sao Thanh vực có rất nhiều truyền thuyết về Kiếm Tam công tử, chỉ riêng bối cảnh đến từ Kiếm Đế cung đã khiến rất nhiều thế lực không dám ra tay độc ác.
Lục Trần liếc nhìn Tề Huyền, cũng không nói lời nào.
Viêm Mông lãnh đạm liếc Lục Trần, nếu đã không sợ tộc Viêm Lân Xà, lại có thể lấy Hoàng khí ra, chắc hẳn đến từ một thế lực cấp Thánh, có điều thế lực cấp Thánh đó cũng không mạnh, nếu không, Tề Huyền không thể có thái độ như vậy, nghĩ tới đây, rõ ràng Viêm Mông ái ngại, cũng không lộ ra bao nhiêu ý tứ kiêng kị.
Đúng lúc này, lại có một đám người tiến tới.
Nhóm người này và người của tộc Viêm Lân Xà có khác biệt rất rõ ràng, đó chính là thân thể cường tráng vạm vỡ, tạo cho người ta một cảm giác cuồng dã, ánh mắt của bọn họ sắc bén khiếp người, giống như ánh mắt của dã thú hung ác, nơi ánh mắt ấy nhìn đến đều không có bao nhiêu người dám nhìn thẳng.
“Tộc Sư Hoàng!”
Người xung quanh nhìn thấy nhóm người này, sắc mặt thay đổi.
Nhóm người này đến từ một thế lực lớn khác của Hoàng triều Viêm, tộc Hỏa Diễm Sư, dừng chân ở phía đông Hoàng triều Viêm, một Sư Hoàng thống lĩnh toàn bộ bộ lạc Sư tộc.
Bọn họ cũng là hậu đại của người và yêu thú, nếu như là một tộc yêu thú thuần chủng, không có Hóa Hình đan thì không thể nào hóa thành hình người khi dưới Vương cảnh trở xuống.
Yêu tộc thuần chủng, cần đạt tới trạng thái Yêu Vương mới có thể tự do chuyển đổi giữa hai trạng thái người và yêu.
“A, mụ nội nó, đám rắn thối nhỏ lại đến trước ta một bước!” Người cầm đầu có dáng dấp cực kì đôn hậu, trên người thanh niên tản ra khí tức dã tính, nhìn thấy người của tộc Viêm Lân Xà thì lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu.
Tề Huyền mỉm cười nói: “Sư Cuồng, còn chưa bắt đầu đâu, Viêm Mông công tử còn chưa được chọn.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi!” Thanh niên dã tính nghe nói, cười ha ha một tiếng lớn, sau đó đi tới.
“Ồ, nghe nói có Hoàng khí giao dịch hai thư mời Tứ Thánh sơn, có phải thật không?” Một giọng nữ mang theo sự kinh ngạc truyền vào, ở cổng lại có một đoàn người đi tới, nữ tử cầm đầu có dáng người cao gầy, khuôn mặt yêu diễm, cho người ta một loại khí chất xinh đẹp và gợi cảm, nhất là đôi mắt mị hoặc, như phóng điện bất cứ lúc nào.
Theo nữ tử đi tới, ánh mắt của đám người đều đặt trên người nàng.
Dáng người nữ tử bốc lửa, ngực tấn công mông phòng thủ, ánh mắt câu hồn đoạt vía, hấp dẫn không ít ánh mắt nóng bỏng của người xung quanh, thậm chí có người nuốt ừng ực một tiếng, đang nuốt nước miếng.
“Yêu nữ, ngươi cũng tới à!” Tề Huyền cười ha ha nói.