Chương 422: Bị lựa chọn giống như món hàng hoá
Nữ tử được Tề Huyền gọi là yêu nữ tên là Chu Vân, đến từ Chu gia - một thế lực cấp Hoàng của hoàng thành Viêm, giỏi dùng ưu thế của mình, cũng chính là vẻ bề ngoài mỹ lệ khiến rất nhiều võ giả quỳ dưới váy, giúp nàng thu hoạch được các loại tài nguyên tu luyện, nhưng không một ai chiếm được lợi lộc, cho nên được xưng là yêu nữ.
Người trong hoàng thành Viêm đều đang truyền nhau, nếu ai có thể trải qua một đêm xuân với Chu Vân thì chết cũng đáng.
“Đúng vậy!”
Chu Vân chớp chớp mắt to, thuận miệng nói: “Ai ngu như thế… thời tiết hôm nay tương đối tốt, ha ha.”
Lúc đầu nàng còn nghĩ ai mà nói lời ngu xuẩn như vậy, dùng Hoàng khí đổi hai tấm thư mời của Tứ Thánh sơn, lời còn chưa nói xong đã nhận được truyền âm của Tề Huyền, sắc mặt lập tức thay đổi, miễn cưỡng đổi giọng.
Sau đó, đôi mắt đẹp của Chu Vân liền đặt trên người Lục Trần, ánh mắt lộ ra ý vị khác, cười ha ha nói: “Hoá ra là Tam công tử giá lâm, tiểu nữ tử không nghênh đón từ xa.”
Ánh mắt Chu Vân như tơ, phóng điện với Lục Trần, đáng tiếc Lục Trần không quan tâm.
“Ngồi ở bên cạnh là được!” Lục Trần liếc mắt nhìn nàng, bên trong ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm nhàn nhạt.
Chu Vân tiếp xúc với ánh mắt của Lục Trần, trong lòng run lên, thân là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ nhưng nàng cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của Kiếm Tam công tử, thời gian mấy năm không gặp, thực lực của Kiếm Tam công tử lại tăng mạnh hơn rất nhiều, chỉ có ánh mắt toát ra vẻ uy nghiêm đã khiến nàng sinh ra cảm giác kinh dị.
Thái độ của Chu Vân đối với Lục Trần, khiến Viêm Mông và Sư Cuồng ở bên cạnh không hiểu, bọn họ điên cuồng tìm kiếm trong đầu, rốt cục Kiếm Tam công tử trước mắt này là người thế nào, thế nhưng tìm kiếm trong Hoàng triều Viêm và mấy thế lực của hoàng triều xung quanh một lượt vẫn không hề có ấn tượng nào đối với người này.
Đột nhiên, một luồng áp lực kinh khủng tràn từ ngoài cửa vào, đây là khí tức của kiếm, kiếm uy vô hình uy tràn ngập, khiến trong lòng người ta rất không bình tĩnh.
Sau khi cảm nhận được khí tức này, tất cả mọi người nhìn về phía cổng.
Không bao lâu, một thanh niên vai vác trường kiếm, chậm rãi đi đến, tuổi của người thanh niên này đại khái chừng hai mươi lăm tuổi, không nhiều hơn ba mươi tuổi, tài năng của hắn lộ rõ, nhất là đôi mắt giống như hai thanh thần kiếm, ánh sáng chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cùng với việc thanh niên đến đây, dường như trên người hắn mang theo một khí tràng vô hình, những nơi đi qua, người bên cạnh tự động tản ra xung quanh.
“Truyền nhân Kiếm cốc - Hạ Xuân Thu!”
Rốt cục, có người vạch trần thân phận của người này.
Kiếm cốc, một kiếm phái ngự trị trên cả Hoàng triều, có Thánh cảnh tọa trấn, hơn nữa không chỉ có một, mặc dù kém hơn so với Kiếm Đế cung nhưng ở trong Thanh vực cũng thuộc môn phái nhất lưu, uy danh của truyền nhân Kiếm cốc Hạ Xuân Thu lưu truyền rộng rãi, cũng cầm kiếm hành tẩu nhân gian, cứ đến mỗi một nơi đều sẽ lưu lại một đoạn truyền thuyết.
Hạ Xuân Thu đi tới, liếc nhìn bốn phía, nói: “Nghe nói nơi này có một thanh Hoàng khí để đấu võ, ta muốn.”
Mặc dù lời nói của Hạ Xuân Thu bình thản, nhưng mang theo ý tự tin tuyệt đối.
Sắc mặt của hai người Nhị thiếu Viêm Mông của tộc Viêm Lân Xà và Sư Cuồng của tộc Sư Hoàng khẽ thay đổi, Hạ Xuân Thu đúng là một nhân vật khó giải quyết, bối cảnh cao hơn bọn họ nhiều, hơn nữa thực lực của Hạ Xuân Thu cũng vượt xa bọn ho, cho hai người bọn họ lá gan cũng không dám đối đầu với Hạ Xuân Thu.
Việc Hạ Xuân Thu đến khiến hai người Chu Vân và Tề Huyền không hẹn cùng liếc nhau, trong mắt lộ vẻ kỳ quái.
Mặc dù thanh danh của Hạ Xuân Thu kém hơn Kiếm Tam công tử, nhưng cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa Hạ Xuân Thu từng buông lời muốn khiêu chiến Kiếm Tam công tử, đáng tiếc Kiếm Tam công tử chưa hề quan tâm đối phương, hai người vẫn chưa từng gặp nhau, không ngờ hai người sẽ gặp mặt bằng phương thức này.
Đoán chừng Hạ Xuân Thu cũng không biết, hắn vẫn muốn khiêu chiến đối thủ Kiếm Tam công tử, ngồi ở bên cạnh.
...
Lục Trần dùng ánh mắt đầy hứng thú dò xét Hạ Xuân Thu, khi bản thân dùng tên giả Kiếm Tam hành tẩu giang hồ, mục đích của món hàng này thường là khiêu chiến để tăng nhiệt độ của hắn.
Mặc dù sức chiến đấu của món hàng này đã tiếp cận cấp độ Thánh tử cùng cảnh giới, nhưng đối với hắn, vẫn còn quá yếu, chưa thể hiểu được.
Lục Trần liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt.
Khi Lục Trần nhìn chằm chằm hắn, trong lòng Hạ Xuân Thu bỗng nhiên sinh ra báo động nguy hiểm, đây là cảm giác đè nén được hình thành khi đối mặt với đại địch cùng cảnh giới, nhưng nó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Ánh mắt của hắn chậm rãi liếc nhìn trên người những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lục Trần.
“Chẳng lẽ hắn vừa khiến ta sinh ra cảm giác sợ hãi.” Ánh mắt của Hạ Xuân Thu lộ ra một chút suy tư, lẩm bẩm ở trong lòng.
“Hạ Xuân Thu, tiền bối Kiếm cốc không cho ngươi vũ khí sao, ngay cả một thanh Hoàng khí cũng muốn tranh đoạt.” âm thanh mang theo ý mỉa mai truyền đến.
Cùng với giọng nói vừa dứt, ở cổng lại có một đoàn người đi tới, mặc trang phục thống nhất, nơi ống tay áo dùng kim tuyến thêu một thanh trường đao màu vàng, nhìn hoa lệ và lấp lánh, làm nổi bật đám người vô cùng xuất chúng.
Thanh niên cầm đầu vác một thanh trường đao, dáng người thon dài, ánh mắt sắc bén, mang theo một chút ngang bướng không chịu phục tùng.