Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 464: Sự bá đạo của Ma quân! (2)

Chương 464: Sự bá đạo của Ma quân! (2)


Lê Hoa ma quân đứng chắp tay, thở nhẹ nói: "Bốn người kia dù sao cũng là tồn tại ở cấp bậc Thánh Vương, tuy ta không có thèm đến thứ truyền thừa lưu lại, nhưng không thể phủ nhận là truyền thừa hiếm có, nếu như đã là truyền thừa, như vậy thì phải là nhân tài xuất sắc mới có thể có được, vậy nên phải xem xem các ngươi cạnh tranh ra sao, ai đi đến cuối cùng, thì người đó có thể đạt được truyền thừa."
Mắt Lục Trần khẽ híp một cái, chợt nghĩ đến điều gì đó, giọng nói lạnh xuống: "Phương pháp cạnh tranh như thế nào, chém giết lẫn nhau à."
Lê Hoa ma quân nhếch miệng, nói: "Tuy bọn ta ở trong này cực kỳ nhàm chán, nhưng mà cũng không rảnh xem bọn tiểu bối như các ngươi tranh đấu, người đi vào chắc chắn có thương vong, nhưng cũng không phải là chém giết lẫn nhau, ngươi hiểu không."
"Không hiểu..." Lục Trần lắc đầu.
Lê Hoa ma quân vung tay lên, mấy đệ tử Vạn Kiếm Phong ở bên cạnh không kịp cả kêu thảm một tiếng, phốc phốc phốc đã ngay lập tức tại chỗ hóa thành vũng máu, hình thần câu diệt.
Lê Hoa ma quân nhìn Lục Trần, nói: "Hiện tại, ngươi đã hiểu chưa."
Hai mắt Lục Trần gắt gao nhìn vào những người đó, trong đôi mắt mang theo sự phẫn nộ.
Lê Hoa ma quân không thèm nhìn đến ánh mắt phẫn nộ của Lục Trần, cứ như thể không có chuyện gì mỉm cười: "Ta thấy trong mắt ngươi chỉ có một chút tức giận, nói rõ ràng các ngươi là đồng môn, nhưng mà lại không có một chút thương tâm nào, chứng minh bọn họ chết đi thì ngươi cũng không phải quá để ý."
Lê Hoa ma quân nói xong, ánh mắt chậm chậm nhìn về phía Liễu Khuynh Thành.
"Ngươi dám." Lục Trần quát to.
Trong mắt Lê Hoa ma quân mang vẻ theo tà mị, lộ ra bàn tay to, cười tà nói: "Trên đời này còn có chuyện gì là Lê Hoa ta không dám làm."
Nói xong, xung quanh tay to có luồng khí lưu màu đen quấn quanh, nhìn thật kỹ, mỗi một tia khí lưu còn đáng sợ đao phong, giờ phút này lại bị áp súc lại ở trong lòng bàn tay, tạo thành luồng khí lưu xoay tròn.
Lê Hoa ma quân nói xong, đưa tay trấn áp về hướng Liễu Khuynh Thành.
Chiến y bên ngoài thân thể Liễu Khuynh Thành phát ra ánh sáng màu đỏ, từng tia sáng màu đỏ xen lẫn vào nhau, ngăn cản công kích của Lê Hoa Thánh Quân.
"Ồ, một chiến y Thánh khí cực phẩm." Ánh mắt của Lê Hoa ma quân lóe lên, có hơi bất ngờ một chút.
Có thể có được chiến y Thánh khí cực phẩm, bình thường sư phụ cấp bậc Thánh Vương cũng có lẽ không lấy ra nổi.
Nhưng, khi bàn tay của hắn hạ xuống, cho dù là chiến y Thánh khí cực phẩm cũng đang rung động ken két, có dấu hiệu bị rạn nứt.
Chủ yếu là do cảnh giới của Liễu Khuynh Thành quá thấp, không thể nào điều khiển được toàn bộ lực lượng phòng ngự của chiến y.
Một vị cấp bậc Ma quân, pháp lực thâm hậu, có thể phá hoại Thánh khí.
Trừ khi Liễu Khuynh Thành bây giờ là Hoàng cảnh, có lẽ mới có thể có đủ năng lực phát huy ra toàn bộ lực lượng phòng ngự của Thánh khí cực phẩm.
Trên mặt Liễu Khuynh Thành lộ ra vẻ thống khổ, nàng cảm nhận được sức mạnh to lớn.
Không gian xung quanh bị một luồng sức mạnh vô thượng đè ép, thân thể nàng phải tiếp nhận nỗi thống khổ không thể nào tưởng tượng được.
"Dừng tay."
Lục Trần có hơi gấp gáp, quát.
Mẹ kiếp, cái lão già không biết xấu hổ này, vậy mà lại ra tay với sư muội.
Lê Hoa ma quân nhìn thấy dáng vẻ của Lục Trần, lạnh lùng cười, bất chợt lại tăng thêm một chút lực lượng, lòng bàn tay hắn phóng ra từng tia khí lưu hắc ám, bao vây về hướng Liễu Khuynh Thành, như muốn xuyên thấu chiến y, tiến vào trong cơ thể.
Đúng lúc này, trên thân thể Liễu Khuynh Thành, có từng tia thần quang ngút trời xông lên, còn sáng hơn ánh sáng đỏ mà chiến y cấp Thánh khí phóng ra, thân thể Liễu Khuynh Thành phát sáng, bị một tầng thần quang bao phủ.
Xuy xuy xuy!
Thần quang giống như ánh mặt trời, vô cùng mạnh mẽ, tiếp xúc với khí lưu hắc ám đã ngay lập tức làm nó bị ăn mòn, trở thành làn khói biến mất không thấy nữa.
Ngay tại lúc đó, một luồng ý chí khủng bố đang thức tỉnh, giống như một nhân vật vô địch đang thức tỉnh.
Sắc mặt Lê Hoa ma quân lập tức chợt biến.
Ngay khi ma khí của mình bị thần quang cắn nuốt, sắc mặt của Lê Hoa ma quân đã thay đổi, đúng lúc rút tay trở về.
Sau khi rút tay về, luồng khí tức kia mới biến mất không thấy gì nữa.
"Sư muội."
Lục Trần vội vã chạy qua đến, đỡ lấy sư muội, hỏi vội: "Sư muội, không sao chứ."
Khuôn mặt Liễu Khuynh Thành hơi trắng bệch, lắc đầu.
Lục Trần quay đầu nổi giận mắng: "Đường đường là một Thánh cảnh, vậy mà lại đi bắt nạt một nữ tử yếu đuối, cái đồ mặt mo không biết xấu hổ."
"Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Ánh mắt Lê Hoa ma quân lạnh như băng nhìn Lục Trần.
Đường đường là một Ma Quân, lại bị một tên sâu kiến Nguyên Thần cảnh mắng nhiếc khiến cho trong lòng hắn tràn ngập lửa giận.
"Xem ra ngươi không chỉ không có mặt mũi, ngay cả lỗ tai cũng bị điếc rồi." Lục Trần khinh bỉ nói một câu.
Oành!
Khí tức khủng bố của Lê Hoa ma quân bộc phát, tạo thành một làn sóng, ngay lập tức làm cho hai người bị hất bay, đụng gãy hơn mười cây đại thụ.
Nhưng trên người Lục Trần có chiến y hắc kim hộ thể, trên người Liễu Khuynh Thành cũng có chiến y, hai người không có gì lo ngại.
Lê Hoa ma quân bước đến, nói: "Xem ra ở phía sau các ngươi có nhân vật lớn, bỏ qua cho ngươi một lần, nhưng mà..."
Lê Hoa ma quân nói xong, lắc mình một cái đi tới, Lục Trần cảm giác mắt tối sầm lại, bất chợt, sư muội Liễu Khuynh Thành và trung niên áo đen cùng lúc biến mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất