Chương 2
"E rằng nàng ta còn không có bản lĩnh để con rắn nước nhận chủ mà phá vỏ nữa."
Linh thú bạn đời của ta đã cam tâm tình nguyện nhận người khác làm chủ.
Đối mặt với sự kinh ngạc của chưởng môn sư bá và các sư huynh, sư tỷ khác, ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Có gì lạ đâu? Thẩm Nhượng từ đầu đến cuối đều thích đại sư tỷ.
Kiếp trước cũng vậy. Sư tỷ đá ngã ta, muốn cướp trứng hắc giao, nhưng ta đã phản ứng rất nhanh, tóm lấy cổ chân nàng, khiến nàng ngã chổng vó. Ta cẩn thận ôm quả trứng hắc giao vào lòng, không phải vì điều gì khác, mà vì đài sen đó do sư phụ chọn cho ta khi người còn sống.
Sư phụ ta từng là ngự thú sư lợi hại nhất thế gian, nhưng vì một tai nạn, người không chỉ bị trọng thương mà còn mất đi linh thú bạn đời, người yêu quý nhất đời mình. Sau tai nạn đó, sư phụ mất hết tu vi, chỉ có thể lui về Tàng Thư Các của Ngự Thú Tông làm một trưởng lão nhàn rỗi. Người nhặt ta từ ven biển về, đặt cho ta cái tên là Thương Hải. Người không dạy ta đạo pháp, chỉ bắt ta đọc hết mọi điển tịch trong Tàng Thư Các. Mỗi khi chưởng môn sư bá hỏi, sư phụ luôn mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này thiên phú không tốt, e rằng không có tiền đồ gì, nhưng ta vẫn muốn chọn cho nó một đài sen. Sau này dù có ấp ra con vật gì, khi gặp nguy hiểm, nó có thể bảo vệ con bé là được rồi."
Vào ngày kết khế ước với Thẩm Nhượng, trước niềm vui của ta, Thẩm Nhượng lại chỉ tỏ vẻ bất mãn: "Ai cho phép ngươi nhỏ máu bẩn thỉu của ngươi lên người ta?"
Ta cẩn thận trả lời: "Nhưng ngươi là linh thú bạn đời của ta..."
"Thì sao? Một kẻ phế vật không có tu vi, không có đạo pháp như ngươi cũng xứng làm chủ nhân của ta ư?"
"Ta là hắc giao tôn quý, sau này còn phải hóa rồng. Định mệnh của ta sẽ là bay lượn trên trời cao chứ không muốn chui lủi ở đây với ngươi, đối mặt với một đống giấy vụn."
Đối mặt với những lời châm chọc lạnh lùng của hắn, ta không hề giận, mà chỉ cảm thấy tự trách. Hắn là hắc giao, mang trong mình huyết mạch Thiên Long, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường, thân là do chủ nhân như ta quá vô dụng, làm hắn mất mặt. Vì thế, ta vừa cố gắng đối xử thật tốt với hắn để bù đắp sự áy náy trong lòng, vừa lén lút tu luyện.
Chưởng môn sư bá có rất nhiều đệ tử, không có thời gian quản ta. Ta đành tự học theo những bí kíp trong Tàng Thư Các. Có lẽ sự cố gắng cuối cùng cũng có kết quả, hoặc có lẽ ta đã làm đúng cách, ta nhanh chóng đột phá Trúc Cơ. Ta vui vẻ đi tìm Thẩm Nhượng, nhưng lại bắt gặp hắn hóa thành hình dáng giao long, cõng sư tỷ từ đâu đó trở về. Sư tỷ ôm mấy quả đào trong lòng, cười rạng rỡ, nép mình vào lòng Thẩm Nhượng đã biến lại thành hình người.
Ta rất tức giận. Thẩm Nhượng chưa bao giờ cõng ta, thậm chí còn không cho ta sờ đuôi hắn.
Thẩm Nhượng tỏ vẻ khó chịu: "Phiêu Phiêu muốn ăn quả đào trên vách núi, cao như vậy, nàng lại không có linh thú bạn đời của mình, lỡ ngã thì sao? Nàng không giống kẻ phế vật như ngươi, sau này sẽ phi thăng đấy, ngươi đừng có nhỏ nhen quá."
"Có thời gian làm những chuyện bé xé ra to này, chi bằng nghĩ cách nâng cao bản thân đi."
Nghe nói quả trứng rắn nước của sư tỷ mãi không chịu phá vỏ, nhỏ bao nhiêu máu cũng không kết khế được, rất có thể là một quả trứng chết, nên nàng tức giận vứt xuống biển rồi.
Ta nuốt nước mắt tủi thân vào lòng, nghĩ rằng chỉ cần ta cố gắng trở nên mạnh hơn, lợi hại như sư tỷ, có lẽ Thẩm Nhượng sẽ chịu thích ta.
Khi tu vi của ta ngày càng tiến bộ, dần dần có dấu hiệu vượt qua sư tỷ, Thẩm Nhượng lần đầu tiên nở nụ cười với ta. Hắn còn nói rằng đợi đến ngày ta độ kiếp, hắn sẽ hộ pháp cho ta.
Ta vui mừng khôn xiết, nhưng không bao giờ ngờ được, cái gọi là hộ pháp, chỉ là một âm mưu giết người đã được tính toán từ lâu.
Thẩm Nhượng đã lợi dụng lúc ta đối phó với thiên lôi, không kịp đề phòng hắn mà hút cạn tu vi của ta, sau đó quay sang song tu với sư tỷ ngay trước mặt ta. Sư tỷ nhờ vậy mà đột phá đại cảnh giới, phi thăng thành công, còn Thẩm Nhượng cũng hóa rồng, cả hai sống hạnh phúc bên nhau.