Bị Sư Tỷ Cướp Mất Hắc Giao Đạo Lữ, Ta Trở Thành Long Hậu

Chương 3

Chương 3
Nàng ta ôm lấy cánh tay Thẩm Nhượng, cười nói với ta: "Nếu không phải A Nhượng nói với ta rằng muội có thiên phú tu luyện hơn người, ta đã không tin có người xem mấy quyển sách cũ mà có thể tự học đến cảnh giới này. Chẳng trách sư phụ muội - cái lão già đó lại cố ý nói muội thiên phú kém, sợ muội trở thành mục tiêu công kích, đi vào vết xe đổ của ông ta. Lão già không chết đó giấu muội kỹ thật."
"Ông ta còn muốn con hắc giao bảo vệ muội an toàn, nhưng đáng tiếc thay, trong lòng A Nhượng chỉ có ta. Muội chết đi rồi, hắn mới có thể kết khế ước với ta."
Và cứ như thế, ta mang theo nỗi uất hận tột cùng, bị thiên lôi đánh cho thành xác khô.
Ôm quả trứng rắn nước trở về Tàng Thư Các, vì lúc nãy đi vội, ta chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ của nó. Bây giờ ngắm nhìn cẩn thận, ta mới thấy vỏ trứng vô cùng đẹp. Vỏ trứng màu xanh băng, giống như nước biển xanh biếc, thật khó tin rằng bên trong lại là một con rắn nước xấu xí.
Nói ra thì, trong môn phái chưa có ai thật sự nhìn thấy trứng rắn nước, bởi vì Ngự Thú Tông đã lập phái được mấy trăm năm, chưa từng có một linh thú bạn đời nào có tư chất kém như vậy. Mọi người chỉ nghe loáng thoáng là nó có màu xanh lam thôi.
Ta thì không có cảm giác gì đặc biệt, tư chất kém thì sao? Ít nhất nó không có khả năng lấy mạng ta.
Ta nhẹ nhàng gõ vào vỏ trứng: "Tiểu gia hỏa, ngươi thuộc về ta rồi."
Nghĩ một lát, ta cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên vỏ trứng. Máu được hấp thụ rất nhanh, chứng tỏ nó không bài xích ta. Nhưng sao vẫn không có dấu hiệu phá vỏ nhỉ?
Ta chợt hơi thất vọng: "Chẳng lẽ thật sự là một quả trứng chết?"
Thôi kệ, coi như một món đồ trang trí cũng đẹp. Dù sao đời này ta cũng không định dựa vào linh thú bạn đời mà tấn thăng.
Nghĩ đến đây, ta vội vàng mang mấy quyển bí kíp từ Tàng Thư Các ra, vừa ôm trứng rắn nước vừa đọc sách. Không hiểu sao, so với kiếp trước, tốc độ tu luyện của ta kiếp này nhanh đến mức khó tin. Mỗi khi gặp phải nút thắt, trong lòng nôn nóng, chỉ cần sờ vào quả trứng rắn nước, sẽ có một luồng khí mát mẻ chảy qua kinh mạch, toàn thân thư thái, tu luyện càng thuận lợi hơn. Chỉ trong nửa tháng, tu vi của ta đã khôi phục được bốn, năm phần so với kiếp trước.
Ngày hôm đó, ta đang ôm quả trứng rắn nước ngồi thiền ở bên vách núi sau núi. Nơi này linh khí dồi dào, rất có lợi cho việc tu luyện.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, ta đã thấy Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Nhượng tay trong tay đi tới, cười chế nhạo ta: "Ồ, tiểu sư muội, vẫn ôm khư khư cái quả trứng chết đó không buông à?"
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, tặc lưỡi lắc đầu: "Là đệ tử Ngự Thú Tông mà ngay cả linh thú bạn đời cũng không có. Chậc chậc, nếu là ta, ta sẽ nhảy xuống sông tự tử, không có mặt mũi nào mà sống."
Ta nhẹ nhàng đặt quả trứng rắn nước sang một bên, vươn vai một cái, quay sang nói với một sư huynh bên cạnh: "Thối quá, hình như có người vừa đánh rắm."
"Phì..." Vị sư huynh kia không nhịn được bật cười thành tiếng.
Liễu Phiêu Phiêu tức giận đến đỏ mặt, xông lên định đá ta: "Sư tỷ đang nói chuyện với ngươi, ngươi còn dám ngồi yên đó làm lơ ư?!"
Đáng tiếc, chân nàng còn chưa chạm vào đã bị ta túm lấy cổ chân, đẩy ngã xuống đất.
Ta đứng dậy, cũng bắt chước nàng ta tặc lưỡi lắc đầu: "Sư tỷ, xem ra dù có hắc giao thì bản lĩnh của tỷ vẫn chẳng ra sao cả."
Ta lười để ý đến nàng, chuẩn bị ôm trứng rắn nước rời đi. Thế nhưng, Liễu Phiêu Phiêu lại vọt tới, thừa lúc ta không chú ý, một cước đá quả trứng rắn nước xuống cái hồ băng dưới vách núi.
Ta vội chạy ra mép vách đá nhìn xuống, nhưng quả trứng rắn nước đã sớm biến mất.
Chưa kịp tìm Liễu Phiêu Phiêu tính sổ, phía sau ta truyền đến một lực mạnh, ta chỉ kịp nhìn thấy vạt áo đen, cả người đã rơi xuống vách núi.
Liễu Phiêu Phiêu nép trong lòng Thẩm Nhượng, khúc khích cười: "A Nhượng, đá hay lắm. Con tiện nhân này không biết bơi, nhưng không chết đuối được đâu!"
Nỗi sợ hãi khi rơi tự do dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ ta vừa trùng sinh chưa được bao lâu, lại sắp chết trong tay đôi nam nữ khốn nạn này ư?
Ngay sau đó, một bóng trắng đột nhiên nhảy lên từ dưới nước, đỡ lấy ta một cách vững vàng, bay vút lên cao.
Khi ta kịp định thần lại, hai chân đã đứng vững trên mặt đất. Người đàn ông trước mặt mặc một bộ bạch y, khuôn mặt yêu mị với đôi mắt phượng dài hẹp, nhưng hơi thở trên người lại quen thuộc đến lạ.
Ta ngây người, không chắc chắn hỏi: "Rắn nước nhỏ? Ngươi ra rồi à?"
Người đàn ông cong khóe môi, nụ cười đẹp đến khuynh đảo chúng sinh. Nước trên người hắn đã sớm được tu vi làm khô, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán ta: "Vỏ trứng sắp bị ngươi xoa đến bong tróc rồi, nếu ta không ra thì làm sao đây?"
"Chủ nhân thân mến, đã đợi lâu rồi. Ta là linh thú bạn đời của người, Mặc Bách Xuyên."
Ta ôm trán. Động tác búng trán này giống hệt như mỗi ngày ta gõ vào vỏ trứng.
Chỉ là, rắn nước xấu xí, tư chất tầm thường đâu rồi?
Mặc Bách Xuyên tự nhiên hôn lên đầu ngón tay ta. Mặt ta đỏ bừng bừng, hắn lại như không thấy, vừa xoa xoa ngón tay ta, vừa quay đầu nhìn Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Nhượng đang trợn tròn mắt. Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ chán ghét: "Chủ nhân, hai con quái vật xấu xí này là ai vậy?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất