Chương 4
Chắc là lần đầu tiên bị gọi là quái vật xấu xí, Liễu Phiêu Phiêu lập tức nổi giận đùng đùng: "Con súc sinh này dám mắng ta ư?"
Nhưng ánh mắt nhìn Mặc Bách Xuyên của nàng ta lại không giấu nổi sự kinh ngạc, thậm chí còn có chút hối hận.
Mặc Bách Xuyên bĩu môi: "Vừa mở miệng nói chuyện lại càng xấu xí hơn, còn hôi nữa chứ."
Vẻ mặt si tình vừa rồi của Liễu Phiêu Phiêu lọt vào mắt Thẩm Nhượng, sắc mặt hắn tối sầm lại, tung một chưởng về phía Mặc Bách Xuyên: "Một con rắn nước hèn mọn, cũng dám vô lễ trước mặt chủ nhân của hắc giao ta?!"
Mặc Bách Xuyên không đổi sắc mặt, chỉ tùy tiện vung tay đã hóa giải được chưởng phong của hắn. Hắn nghiêng đầu, cười khẽ: "Hai ngươi là cái thá gì, dám đẩy chủ nhân của ta xuống nước?"
Vừa dứt lời, hắn đột ngột nhấc chân, đá Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Nhượng cùng lúc xuống hồ băng.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Liễu Phiêu Phiêu và Thẩm Nhượng không kịp phản ứng. Dù cả hai đều biết bơi, nhưng vẫn bị ướt như chuột lột.
Từ xa, ta thấy trưởng lão chấp pháp đang chạy tới. Môn phái cấm đệ tử đánh nhau, nếu bị bắt sẽ phải đi làm khổ sai. Ta vội kéo Mặc Bách Xuyên rời đi.
Theo Mặc Bách Xuyên nói, cái tên của hắn là tự hắn đặt lúc còn trong trứng. Ta hỏi có ý nghĩa gì, hắn thẹn thùng chớp mắt với ta: "Bởi vì, hải... nạp... bách... xuyên... ấy mà."
Ban đầu ta không hiểu, nhưng khi nhớ ra tên của mình, ta lập tức phun hết ngụm trà đang uống, vội vàng bịt miệng hắn lại: "Tổ tông ơi, sao ngươi cái gì cũng dám nói thế? Chẳng trách người ta nói rắn có bản tính dâm đãng mà."
Mặc Bách Xuyên sờ sờ cằm: "Từ này hình như không đúng lắm."
"Không đúng chỗ nào?"
Mặc Bách Xuyên còn chưa kịp mở miệng, Liễu Phiêu Phiêu đã dẫn chưởng môn sư bá và Thẩm Nhượng đến.
Nàng ta không phải đến để tính sổ chuyện Mặc Bách Xuyên đá nàng xuống hồ băng, mà là muốn giành lại Mặc Bách Xuyên.
"Dựa vào đâu?" Ta nhíu mày hỏi.
"Dựa vào việc hắn vốn dĩ là linh thú bạn đời của ta. Lý Thương Hải, muội cướp linh thú của người khác mà còn giữ khư khư không buông, muội có còn biết xấu hổ không hả?"
Chưởng môn sư bá trước hết nhìn Mặc Bách Xuyên, rồi ôn hòa hỏi ta: "Thương Hải, đây là con rắn nước của con sao?"
Ta gật đầu. Liễu Phiêu Phiêu lay lay cánh tay chưởng môn sư bá, nũng nịu làm nũng: "Sư phụ, người mau bắt nàng ta trả Mặc Bách Xuyên lại cho con. Đó là linh thú bạn đời của con mà."
Chưởng môn sư bá lật tay tát cho nàng ta một cái, mặt đầy giận dữ: "Con có thôi ngay không? Ban đầu chính con nói hắc giao mới là linh thú của con, sư muội con đã nhường hắc giao cho con rồi, bây giờ con lại đến cướp rắn nước của nó. Mỗi người chỉ có một linh thú bạn đời, con muốn rắn nước để làm gì?"
Liễu Phiêu Phiêu cắn chặt môi dưới, không cam lòng liếc nhìn Mặc Bách Xuyên: "Con không cần biết, rắn nước là của con, hắc giao cũng là của con. Nàng ta không trả, con sẽ cướp!"
Ta bật cười: "Ồ? Tỷ muốn cướp bằng cách nào?"
Liễu Phiêu Phiêu cười lạnh: "Tiểu sư muội, muội nhập môn cũng hai ba năm rồi, sư tỷ vẫn chưa biết tu vi của muội ra sao. Có dám ra ngoài tỷ thí một trận không? Nếu muội thua, thì hãy giao Mặc Bách Xuyên lại cho ta."
Ta gật đầu: "Được thôi. Nhưng nếu tỷ thua, ta cũng không cần con hắc giao của tỷ, ta ghét nó bẩn. Tỷ chỉ cần đứng trước mặt toàn bộ môn phái, hô to ba tiếng 'Ta - Liễu Phiêu Phiêu là kẻ vô liêm sỉ nhất thiên hạ', thì thế nào?"
Sắc mặt Thẩm Nhượng lập tức trở nên âm trầm.
Mặc Bách Xuyên tủi thân nhìn ta: "Chủ nhân, người nhẫn tâm thật đấy, lại muốn đẩy ta ra ngoài thế sao?"
Ta nâng cằm hắn lên: "Yên tâm, chủ nhân của ngươi sẽ không thua đâu."
Nghe nói ta và đại sư tỷ sẽ tỷ thí, mọi người trong môn phái đều chạy ra xem náo nhiệt.
Liễu Phiêu Phiêu chắc mẩm tu vi của ta thấp kém, không phải đối thủ của nàng, vung kiếm ra chiêu sát thủ. Bên dưới đài vang lên một tràng xì xào: