Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1840: Cổ thụ ngàn rễ động vào sẽ ảnh hưởng toàn thân (2)

Đông Hồng là thành phố tỉnh thành, là một địa phương có lực ảnh hưởng ất lớn. Nói thật thì Đậu Minh Đường có thái độ cực kỳ bảo thủ với công tác cải cách nhân sự lần này. Vì hắn là người công tác cơ sở nhiều năm, hắn căn bản biết rõ triển khai mở rộng công tác này sẽ gặp khó khăn lớn như thế nào.

Tuy Đậu Minh Đường có quan hệ khá vững chắc với Vương Tử Quân, thế nhưng hai người dù sao cũng chỉ là minh hữu, hắn sẽ không bao giờ tuyệt đối vì Vương Tử Quân mà ném bỏ tất cả tính mạng chính trị của mình.

- Thế nào rồi? Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát rồi hỏi.

- Chỉ hai mươi lăm phần trăm là vĩ đại, tất cả còn lại đều có năng lực và phù hợp với chức vụ.

Đậu Minh Đường chợt sững sờ, hai mắt nhìn về phía Lưu Giang Đào. Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì, vì tất cả cán bộ thành phố Đông Hồng không thể nào không có người không hợp cách, nhưng bây giờ có kết luận như vậy. Đậu Minh Đường thầm suy xét một lúc, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.

Lúc này Đậu Minh Đường chỉ có thể cười lạnh để diễn tả bất mãn trong lòng mình. Hắn là một cán bộ từ cơ sở đi lên, hắn biết rõ ràng một số việc như thế này được xử lý ra sao. Hắn cũng không tin tất cả cán bộ trong thành phố Đông Hồng đều tốt đẹp, nhất định là người ta cố ý.

- Quả thật đều hợp cách sao? Đậu Minh Đường đưa mắt nhìn Lưu Giang Đào, hắn dùng giọng có vài phần áp lực hỏi.

Lưu Giang Đào có chút run rẩy dưới ánh mắt soi mói của Đậu Minh Đường. Hắn cộng sự lâu năm với Đậu Minh Đường, hắn căn bản biết rõ tính tình của lãnh đạo, lúc này hắn biết lãnh đạo đang nổi giận.

Nhưng dù Đậu Minh Đường nổi giận thì có những gì nên nói Lưu Giang Đào vẫn phải nói ra. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nói: - Bí thư Đậu, căn cứ vào kết quả mà các quận huyện báo lên, chúng tôi thống kê lại và cho ra kết quả như vậy.

Khi báo cáo với Đậu Minh Đường thì Lưu Giang Đào nhấn mạnh chữ "các quận huyện", dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩ của hắn là gì.

Đậu Minh Đường cũng không truy vấn, hắn biết rõ Lưu Giang Đào đang nói ra một sự thật, chính là tất cả quận huyện trong thành phố đều ăn ý với nhau, nếu như hắn là người lên tiếng đề xuất ý kiến, như vậy rõ ràng sẽ là tội nhân.

Đậu Minh Đường là bí thư thị ủy Đông Hồng, hắn là người đứng đầu cao nhất của thành phố này. Nhưng nếu hắn kết tội tất cả cấp dưới của mình, như vậy cũng không phải là chuyện gì hay.

Đậu Minh Đường trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ hỏi: - Thật sự đó là kết quả thống kê của thành phố chúng ta sao?

- Bí thư, thật sự là như vậy. Còn nữa, tôi đã liên lạc với các thành phố khác, kết quả của bọn họ cũng giống hệt như chúng ta. Nếu như lúc này chúng ta thò đầu ra, tôi cảm thấy dễ đắc tội với người. Lưu Giang Đào nói đến đây thì khẽ nói: - Thành phố Đông Hồng chúng ta muốn phát triển được cũng phải nhờ vào sự chèo chống của các thành phố anh em trong tỉnh, nếu như chúng ta đắc tội với quá nhiều người...

Đậu Minh Đường trầm mặc không nói giống như đang nhai nuốt lời nói của Lưu Giang Đào. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói: - Giang Đào, anh biết nghĩ xem kết quả báo cáo khảo hạch giữa năm lần này sẽ như thế nào?

Lưu Giang Đào không phải kẻ ngốc hắn tất nhiên đoán được kết quả là như thế nào. Nhưng hắn không mù quáng tỏ thái độ, vì vậy chỉ cắn chặt môi mà không nói lời nào.

Bầu không khí trong phòng có chú nặng nề, người thường nếu đi vào gian phòng này sẽ sinh ra cảm giác khó hít thở. Không biết đã qua bao lâu, thời gian như ngừng lại trong không khí trầm lắng, khi Lưu Giang Đào chuẩn bị lên tiếng cố gắng thuyết phục thì Đậu Minh Đường chợt khoát tay nói: - Anh cũng đừng mệt mỏi nữa, về nghỉ ngơi trước đi.

Lưu Giang Đào đi, tài liệu để lại trên mặt bàn. Đậu Minh Đường nhìn qua con số thống kê của thành phố Đông Hồng, hắn thở dài một hơi. Hắn nhìn điện thoại, trầm ngâm một lát rồi cầm điện thoại lên.

- Trưởng phòng Tử Quân, tôi là Đậu Minh Đường. Sau khi nối thông điện thoại thì Đậu Minh Đường tự báo cáo về mình. Trước kia Đậu Minh Đường luôn cố gắng khách khí vài câu với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư này. Hắn nhanh chóng báo cáo với Vương Tử Quân về kết quả thống kê khảo hạch giữa năm của thành phố Đông Hồng, sau đó cúp điện thoại.

Trước khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Đậu Minh Đường, hắn đã biết được tình huống khảo hạch ở thành phố Ô Phổ, Đậu Minh Đường gọi điện thoại đến báo cáo công tác rõ ràng là cố gắng tỏ thái độ.

Tuy Vương Tử Quân và đậu minh đường căn bản là hợp tác cực kỳ tốt ở nhiều chuyện, trong mắt người ngoài thì quan hệ giữa hai bên căn bản rất hợp, thế nhưng những chuyện lớn xảy ra thì hai người vẫn đứng ở hai lập trường bất đồng. Vương Tử Quân căn bản có chút tiếc nuối vì lựa chọn của Đậu Minh Đường, nhưng hắn cũng hiểu vì sao Đậu Minh Đường lại chọn như vậy.

Đậu Minh Đường dù là bí thư thị ủy Đông Hồng, thế nhưng cũng không phải chỉ là đại biểu cho bản thân, mà ở Đông Hồng còn nhiều người phụ thuộc vào gốc cây như hắn, những người kia căn bản cho ra cống hiến rất lớn với Đậu Minh Đường ở Đông Hồng.

Khi có chuyện liên quan đến lợi ích xuất hiện, Đậu Minh Đường cho dù có tính toán của mình, hắn cũng không thể không quan tâm đến những người của mình.

Lúc này tình huống ở thành phố Ô Phổ đã được xác định, tình huống của thành phố Đông Hồng càng được xác định. Ngày mai sẽ căn bản có tư liệu khảo hạch giữa năm của cán bộ trong tỉnh ở trong tay Vương Tử Quân.

Tuy còn kém một ngày, thế nhưng Vương Tử Quân đã căn bản dự đoán được kết quả, hắn cảm thấy có chút không cam lòng.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Du Giang Vĩ đi vào, hắn dùng ánh mắt chú ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó mới khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện gì cần tôi xử lý sao?

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu đã đi theo tổ giám sát mười ngày liên tục, cậu cũng mệt mỏi rồi, chỗ này của tôi cũng không có chuyện gì, lát nữa tan tầm thì về nhà nghỉ ngơi đi.

Du Giang Vĩ từ thành phố Lộc Hồ quay về, tuy hắn rất muốn về nhà nghỉ ngơi, thế nhưng hắn biết rõ đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, hắn cần phải cực kỳ chú tâm.

Phía thành phố Lộc Hồ căn bản là cực kỳ coi trọng công tác giám sát của tổ giám sát phòng tổ chức tỉnh ủy, khi đoàn người rời khỏi đường cao tốc thì bí thư thị ủy Lộc Hồ là Hậu Đại Hảo đã chờ sẵn, thậm chí cả ngày đi theo bên cạnh tổ giám sát.

Ngày hôm sau thành phố Lộc Hồ càng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ với công tác của tổ giám sát, dù là nói về vấn đề nào thì phía thành phố Lộc Hồ cũng cho ra đáp án cực kỳ hợp lý. Hơn nữa khi mà hoàn thành cả quá trình thì Du Giang Vĩ còn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Chưa nói đến một người tổ trưởng như Triệu Kỳ Tường, dù là hắn khi dùng cơm cũng ăn cùng với một vị thường ủy thị ủy Lộc Hồ.

Nhưng càng là như vậy thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không nỡ, từng mục tiêu được thành phố Lộc Hồ chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, từng hạng mục đều được thành phố Lộc Hồ sắp xếp không chút sai lầm.

Lúc quay về thì phía thành phố Lộc Hồ càng nhiệt tình tiễn chân, căn bản cho ra những đãi ngộ không kém gì khi đi đến. Nhưng càng là đãi ngộ tốt thì Du Giang Vĩ càng cảm thấy không thoải mái, càng lo lắng hơn.

Du Giang Vĩ muốn nói ra lo lắng của mình với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác nói không nên lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất