Biết Trước Tương Lai, Đưa Cả Nhà Chồng Xuống Địa Ngục

Chương 3

Chương 3
Tránh xa khỏi tầm mắt nhà chồng, tôi thử gọi lại số điện thoại kia.
Nhưng chỉ nhận được thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.”
Xem ra, tôi chỉ còn cách đợi cô ấy chủ động liên lạc lại.
Trong thời gian chờ đợi, tôi tranh thủ lúc đem đồ đến công trình, khéo léo gợi chuyện với học trò của Đinh Lượng.
Không ngờ lại moi được một chút thông tin hữu ích.
“À, người giới thiệu khách làm biệt thự lần này hình như là người quen của thầy, tên gì đó... Bạch Chỉ thì phải.”
Bạch Chỉ?
Tôi từng nghe mấy anh em thân thiết của Đinh Lượng nhắc đến cái tên này.
Hồi cấp ba, anh ta có một mối tình đầu sâu đậm, yêu đến mức trời long đất lở.
Tiếc là sau kỳ thi đại học, Đinh Lượng trượt, phải vào Nam làm công nhân. Còn cô gái ấy thì bị gia đình ép phải ra nước ngoài du học.
Cô ấy chính là Bạch Chỉ.
Chẳng trách mà tối thứ Năm tuần trước, Đinh Lượng bỗng mua rất nhiều bánh kẹo và đồ ngọt cho con gái Niên Niên.
Bình thường, anh ấy không cho Niên Niên ăn mấy thứ dễ gây béo đó, luôn nhấn mạnh con gái phải giữ dáng thì nhảy múa mới đẹp.
Vậy mà hôm đó, anh lại tháo hết bao bì ra, nhét vào tay con bé:
“Niên Niên, cứ ăn thoải mái đi, hôm nay mình ăn tới bến luôn.”
Tôi còn cười trêu anh, từng này đồ ăn làm sao ăn hết trong một ngày, để dành từ từ còn hơn.
Anh chỉ cười gượng, rồi xúc từng miếng bánh đút cho con.
Con bé ôm cổ anh, vui vẻ nói:
“Bố là người con yêu nhất trên đời á!”
Đinh Lượng cúi đầu, đáp rất nhỏ:
“Chỉ mong sau này con đừng ghét bố là được.”
Khi ấy, tôi chỉ nghĩ anh sợ con bé sau này sẽ trách vì không được ăn vặt thoải mái.
Giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó anh ta đã có kế hoạch hết cả rồi.
Cái sự nuông chiều bất thường hôm đó chẳng qua là để làm dịu lương tâm tội lỗi của chính mình.
Tối hôm đó, đợi Đinh Lượng đi làm về, tôi nấu một bàn đầy món ngon và còn mua cả rượu gạo mà anh thích.
Anh uống vài ngụm rồi rút từ túi ra hai vé công viên giải trí.
“Ngày mai công viên mới khai trương, em đưa Niên Niên đi chơi một chuyến, nghỉ hè ở nhà mãi con bé cũng buồn.”
Niên Niên vừa nhìn thấy vé là mắt sáng rỡ.
Còn tôi thì cảm thấy lạnh cả người.
Rõ ràng, Đinh Lượng vẫn chưa từ bỏ kế hoạch kia.
Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt của em chồng, rồi lắc đầu nói:
“Để lần sau đi. Nhà mình vừa xảy ra chuyện, mẹ thì đi lại không tiện, lỡ em chồng bị kích động thì không ai lo được.”
“Niên Niên muốn đi mà…” – con bé phụng phịu nài nỉ.
Mẹ chồng đặt đũa xuống, khó chịu nói:
“Công viên thì lúc nào chẳng đi được, giờ chuyện của Mỹ Quyên mới là quan trọng nhất!”
Một câu của bà đã kết thúc vụ đi chơi.
Đinh Lượng không vui, uống liền mấy ly, lên giường cái là ngáy vang trời.
Đợi chắc chắn anh ta đã ngủ say, tôi lén cầm lấy chiếc điện thoại của anh ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất