Chương 2
“V…vợ ơi, chẳng phải em đi đưa cơm rồi sao?” – Đinh Lượng lắp bắp hỏi.
Tôi ái ngại ôm bụng:
“Lúc sáng ăn chút đồ ăn thừa hôm qua, chắc không hợp bụng nên đau dạ dày. Cơm thì Mỹ Quyên nói sẽ mang giúp em rồi, chưa đến nơi à?”
“Rầm!” – chiếc túi đồ nghề trong tay chồng tôi rơi thẳng xuống đất.
Anh ta hoảng thấy rõ.
“M…Mỹ Quyên? Sao em lại để con bé đi đưa cơm?!”
Đưa cơm thôi mà có gì nghiêm trọng?
Một cô gái 30 tuổi, không chịu đi làm, không kết hôn, cả ngày lông bông ở nhà mẹ đẻ.
Đưa cơm còn được tặng bộ mỹ phẩm gần cả triệu, vậy chẳng phải quá hời sao?
Nhưng nhìn biểu cảm của Đinh Lượng, chuyện đưa cơm này rõ ràng có uẩn khúc.
Tôi đánh trống lảng, hỏi sao anh không ở công trình mà chạy về nhà làm gì.
Anh lau mồ hôi trên trán:
“Có chút việc gấp, anh về lấy đồ.”
Nói rồi, anh mở đại một ngăn kéo, rút ra thước cuộn, rồi vội vã chạy đi.
Đáng tiếc, chuyện xấu vẫn xảy ra.
Khoảng hai tiếng sau, Đinh Lượng ôm một chăn mền lộn xộn trở về.
Đi sau là mẹ chồng tôi – bà trông đầy lo lắng.
Cả hai vội vã lao vào phòng Mỹ Quyên, đóng cửa lại.
Tôi áp tai nghe lén.
Chưa được hai giây, trong phòng đã vang lên tiếng khóc thảm thiết của Mỹ Quyên.
Chẳng lẽ… thật sự bị cưỡng hiếp?
Tôi không chịu nổi tò mò, đẩy cửa xông vào.
Trước mắt là cảnh tượng khiến tôi choáng váng:
Mỹ Quyên mặt mũi bầm tím, khắp người đầy vết bầm và xây xát.
Bộ váy dài quyến rũ lúc ra khỏi nhà giờ chỉ còn vài mảnh vải vương vãi trên người, chẳng đủ che thân.
Thảm thật, nhưng ít nhất… người gặp chuyện không phải tôi.
Tôi âm thầm thở phào.
Mẹ chồng tôi lập tức tỏ ra khó chịu, định đẩy tôi ra ngoài:
“Cô vào đây làm gì! Ra ngoài!”
Tôi gạt tay bà ta ra, nhào tới ôm lấy Mỹ Quyên, cố tỏ ra lo lắng:
“Mỹ Quyên, em bị sao vậy? Nói chị nghe đi, chị sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nghe giọng tôi, Mỹ Quyên như tìm được chỗ trút giận.
Cô ta túm lấy áo tôi, gào lên điên cuồng:
“Tất cả tại chị! Nếu không phải vì đi đưa cơm giúp chị, tôi đâu có bị mười thằng đàn ông làm nhục! Chị trả lại sự trong sạch cho tôi!”
Mười người?!
Đinh Lượng này ghét tôi đến mức độ nào, mà lại dám sắp đặt chuyện kinh khủng thế?
Mẹ chồng nghe xong, không nói hai lời, đấm thẳng vào lưng tôi:
“Đồ sao chổi! Cô cố tình đúng không?!”
Tôi đau quá lùi lại, rồi trừng mắt nhìn Đinh Lượng đang đứng ngoài cuộc xem kịch:
“Là anh kêu tôi đưa cơm, cũng là anh gửi địa chỉ, có liên quan gì đến tôi?!”
Cả ba người đều quay sang nhìn Đinh Lượng.
Anh ta cau mày:
“Mỹ Quyên gặp chuyện chỉ là ngoài ý muốn. Bây giờ đổ lỗi cho ai cũng vô ích, ai mà biết chỗ đó lại có tụi vô gia cư tụ tập.”
Nói xong còn quay sang tôi dạy dỗ:
“Sau này em bị bệnh thì cứ nói thẳng với anh, anh mua đồ ăn ngoài. Mỹ Quyên còn ngây thơ, mẹ thì chân tay yếu, đừng bắt họ giúp em.”
Hả?
Mỹ Quyên lớn tuổi hơn tôi, chơi bời đủ kiểu, mà gọi là “ngây thơ”?
Tôi cưới vào nhà này, đây là lần đầu tiên nhờ giúp một việc.
Hôm nay đúng là được “mở rộng tầm mắt”.
Tôi cố nén cơn giận, giả vờ gật đầu.
Liếc qua cơ thể chi chít vết tích của Mỹ Quyên, tôi lạnh nhạt đề nghị:
“Chồng này, mẹ, chuyện này đâu thể để yên được. Hay là báo công an đi?”
Mẹ chồng tỏ vẻ đồng tình, giục Đinh Lượng gọi điện.
Nhưng anh ta chẳng buồn lấy điện thoại ra:
“Vô ích thôi. Khu đó không có camera, với lại Mỹ Quyên có nhớ mặt mấy thằng đó đâu.”
Nghe vậy, Mỹ Quyên run rẩy, trùm chăn co lại như con chim cút.
Đinh Lượng thở dài:
“Nếu làm lớn chuyện, sau này con bé càng khó sống. Anh không muốn nó bị bàn tán cả đời.”
Mẹ chồng nghe xong thì cúi đầu im lặng, ngầm đồng ý.
Thấy mọi người không còn đòi báo công an nữa, gương mặt căng thẳng của Đinh Lượng lập tức dịu xuống.
Còn tôi thì như bị dội một gáo nước lạnh.
Giao cơm rồi bị cưỡng hiếp, sau đó lại bị ngăn cản không cho báo cảnh sát — từng lời của người phụ nữ kia đều trở thành sự thật.
Rõ ràng, Đinh Lượng thật sự đang che giấu điều gì đó với tôi.