Chương 7
Anh ta như bị bỏng, lập tức rụt tay về.
“Em vốn nhát gan, trách em cũng chẳng ích gì. May mà em và Niên Niên không sao.”
Thấy anh ta giả vờ quan tâm, tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, giả vờ tỏ ra hoảng sợ:
“Cũng may hôm nay Niên Niên bảo muốn về nhà bà ngoại chơi, em đã nhờ anh trai đón bé từ sáng. Nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.”
Khuôn mặt Đinh Lượng thoáng vẻ lo lắng.
Không cần đoán cũng biết, anh ta đang nghĩ tới Bạch Chỉ.
Giờ cả anh ta và mẹ đều bị thương, trong nhà cần người chăm sóc.
Nếu giờ đuổi tôi đi, lấy đâu ra người giúp việc miễn phí?
Để diễn trọn vai, tôi cũng giả vờ chăm lo chu đáo trong nhà.
Chỉ có điều, những món tôi nấu cho anh ta và mẹ đều là những thứ không tốt cho vết thương, khiến bệnh tình của họ dai dẳng không khỏi.
Tôi có thể chờ. Nhưng Bạch Chỉ thì không.
Gần nửa đêm, điện thoại của Đinh Lượng lại reo lên.
Là giọng nức nở của Bạch Chỉ:
“Anh Lượng, chồng em lại đánh em, em đau lắm, sợ lắm… Anh có thể đến đón em không?”
Đinh Lượng hạ giọng an ủi:
“Em đừng sợ. Nếu hắn còn dám đánh, hãy gọi cảnh sát ngay, bảo vệ sự an toàn cho mình trước.”
“Nhưng cảnh sát đâu thể bảo vệ em cả đời… Rốt cuộc bao giờ anh mới ly hôn để cưới em?”
Bị Bạch Chỉ ép hỏi, Đinh Lượng vò đầu, rõ ràng rất đau đầu.
Sợ tôi nghe thấy, anh ta cắn răng, lê từng bước ra phòng khách trong đau đớn.
Anh ta vừa bước ra ngoài, tôi lập tức chạy tới cửa, ghé tai nghe lén.
“Bây giờ mẹ anh còn cần người chăm sóc. Tiểu Chỉ, em đợi anh thêm vài hôm nữa nhé…”
“Anh Lượng, anh đang lừa em đúng không? Anh vốn dĩ chưa bao giờ định giúp em! Nếu vậy, chi bằng em nhảy lầu chết quách đi cho rồi… Còn hơn ngày nào cũng bị đánh đập thế này…”
Nghe thấy Bạch Chỉ nói muốn chết, lòng dạ của Đinh Lượng lập tức mềm nhũn.
“Được rồi, được rồi, chậm nhất là tuần sau, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời!”
Sau khi nhận được lời hứa, Bạch Chỉ liền yên tâm hơn, hai người cứ thế ngọt ngào trò chuyện suốt một lúc lâu trong phòng khách.
Từ sau khi hứa hẹn với Bạch Chỉ, Đinh Lượng bỗng trở nên rất bận rộn, tay không rời điện thoại, liên tục nhắn tin.
Tôi tốt bụng khuyên anh ta:
“Anh à, bác sĩ đã dặn phải nghỉ ngơi một thời gian, đừng làm việc quá sức nữa.”
Đinh Lượng khó chịu, cau mày nói:
“Em biết gì mà nói? Trong nhà ăn uống, sinh hoạt cái gì cũng cần tiền, anh không nghĩ cách thì mấy người định uống gió mà sống à?”
Tôi ngồi xuống, cảm thấy tủi thân.
Mẹ chồng nằm trong phòng trong cũng la lối vọng ra:
“Đúng rồi đấy! Cô là đàn bà thì lo việc đàn bà đi, còn đứng đó lắm chuyện gì? Mau vào đấm chân cho tôi!”
Từ sau khi bị thương, bà sai vặt tôi càng lúc càng thản nhiên, chẳng kiêng dè gì.
Tôi thì ngày càng thấy ngán ngẩm.
Nếu bà đối xử tử tế với tôi và Niên Niên thì tôi cũng cố nhịn.
Vấn đề là bà là phụ nữ, lại chẳng biết chữ, vậy mà lại coi thường tôi – một người có bằng cao đẳng, chê Niên Niên chỉ vì nó là con gái.
Tương lai, tôi – Cố Nhã Quân, từng nghe chính miệng mẹ chồng đi rêu rao khắp nơi khi Đinh Lượng đòi ly hôn rằng:
“Nó bị cưỡng bức là do nó lẳng lơ, chứ ai mà đụng được trứng không có vết nứt?”
Sau này khi Niên Niên bệnh nặng, tôi từng định đến nhà Đinh Lượng mượn tiền.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị mẹ chồng đuổi thẳng ra ngoài.
Bà ta lại rất nhiệt tình tiếp đón Bạch Chỉ – khi đó vừa mới mang thai, còn đắc ý khoe khoang:
“Nhà họ Đinh tôi chỉ có một đứa cháu trai, đang nằm trong bụng Tiểu Chỉ đây, chứ không có đứa nào tên là Đinh Niên Niên đâu nhé!”
Tôi đang nghĩ vẩn vơ, tay đấm chân cho bà chợt mạnh hơn một chút.
Bà lập tức nổi cáu, quay lại vung tay đánh tôi một cái:
“Cô muốn giết tôi hả!”
Tôi nhìn khuôn mặt chua ngoa, độc miệng ấy, trong lòng chỉ thầm nghĩ:
“Sắp tới lượt bà rồi."