Biết Trước Tương Lai, Đưa Cả Nhà Chồng Xuống Địa Ngục

Chương 8

Chương 8
Một tuần sau, Đinh Lượng hồi phục gần như hoàn toàn, có thể ra ngoài được.
Trước khi đi, anh ta đưa cho tôi một địa chỉ:
“Bạn anh giới thiệu chỗ này có một ông thầy thuốc Đông y, thuốc của ông ấy tốt cho vết thương của mẹ, em đến đó bốc thuốc giúp mẹ nhé.”
Lúc xuất viện, bác sĩ cũng bảo chỉ cần chăm sóc kỹ là vết thương sẽ hồi phục nhanh.
Nhưng do tôi cố tình nấu ăn toàn món không tốt cho vết thương, nên đến giờ vết thương của bà vẫn còn rỉ dịch.
Đinh Lượng cứ tưởng do bác sĩ ban đầu chữa không đúng, lo lắng mãi không yên.
Để anh ta yên tâm, tôi nhận địa chỉ rồi nói sẽ đi ngay.
Sau khi Đinh Lượng rời đi, tôi vào phòng nói với mẹ chồng:
“Mẹ, Đinh Lượng tìm bác sĩ khác cho mẹ rồi, để con đẩy mẹ đi khám.”
Bà lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Con trai tôi đúng là hiếu thảo, cô lấy được nó là phúc ba đời đấy!”
Phúc à? Vậy thì bà cứ hưởng cho trọn nhé.
Tôi đẩy xe đưa bà đi, suốt đoạn đường ngoằn ngoèo giữa vùng quê heo hút, mồ hôi ướt đẫm cả lưng mới đến được căn nhà gỗ theo địa chỉ.
Sau khi bắt mạch, xem lưỡi, ông thầy thuốc kê một đống thuốc và dặn dò phải kiêng cữ kỹ càng.
Nhưng mẹ chồng tôi là người ham ăn, ghét nhất ai bảo phải kiêng này kiêng nọ.
Trước mặt bác sĩ thì tỏ ra lễ phép, vừa ra ngoài đã thay đổi sắc mặt:
“Tôi thấy ông ta chỉ là kẻ bán thuốc kiếm lời, vừa mở miệng đã kê hai túi to tổ chảng, uống bao giờ mới hết?”
Tôi dịu dàng khuyên:
“Mẹ ơi, đây là bác sĩ giỏi do chính tay Đinh Lượng tìm giúp mẹ đó, mẹ phải nghe lời bác sĩ thì mới mau lành chứ.”
Bà chẳng thèm cảm kích, trề môi:
“Khát chết rồi đây, mau đi lấy nước cho tôi uống!”
Tôi nghe mà ngán tận cổ.
Đảo mắt nhìn quanh, tôi thấy phía xa có một rừng tre trông khá mát mẻ.
Tôi bèn đẩy bà tới đó nghỉ tạm rồi quay lại nhà thuốc xin nước.
Đúng lúc đó, bình nước mới cạn, đứa học trò đang nấu mẻ mới.
Tôi đành ngồi đợi một lát.
Trong lúc chờ, tôi còn cẩn thận nhắn tin báo cáo tình hình cho bà, tránh để bà tưởng tôi lười biếng.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi bê ly nước mát quay lại rừng tre.
Nhưng bà đã biến mất.
Tôi gào gọi khắp nơi, hỏi cả người qua đường nhưng không ai thấy bà.
Không còn cách nào khác, tôi đành báo công an.
Đinh Lượng vừa nhận được tin liền chạy thẳng đến đồn.
Vừa thấy tôi, anh ta lập tức nổi điên, túm chặt tay tôi lôi dậy khỏi ghế:
“Cố Nhã Quân! Anh bảo em đi bốc thuốc, sao lại dắt mẹ anh đi theo? Đã mang theo rồi thì sao lại không trông kỹ?”
Đôi bàn tay của anh ta siết chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Chắc chắn nếu tôi trả lời không khéo, cú đấm của anh ta sẽ bay thẳng vào mặt tôi.
Tôi run rẩy môi, nghẹn ngào xin lỗi trong nước mắt:
“Em xin lỗi… Em nghe nói đi khám đông y phải có người bệnh đến tận nơi thì bác sĩ mới kê được đơn thuốc chuẩn. Em không ngờ lại xảy ra chuyện này…”
Toàn thân tôi như nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Đinh Lượng cố gắng đỡ tôi dậy: “Giờ cảnh sát nói sao? Đã tìm thấy mẹ chưa?”
Tôi lắc đầu bất lực.
Viên cảnh sát phụ trách lập tức bước đến, kéo tay Đinh Lượng ra khỏi người tôi.
“Anh bình tĩnh một chút. Chúng tôi nghi ngờ mẹ anh đã bị ai đó để ý từ trước. Dạo này có ai thù oán với nhà anh không?”
Đinh Lượng ánh mắt lóe lên, nhanh chóng trả lời: “Mẹ tôi sống hiền lành, chưa từng gây mâu thuẫn với ai. Hai vợ chồng chúng tôi cũng không có xích mích gì với người khác.”
Cảnh sát nhắc cả hai suy nghĩ kỹ lại, nếu có điều gì đáng ngờ thì cần báo ngay, sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm bà cụ.
Đinh Lượng gật đầu cảm kích liên tục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất