Biết Trước Tương Lai, Đưa Cả Nhà Chồng Xuống Địa Ngục

Chương 9

Chương 9
Trên đường về, anh ta cứ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.
Tôi hoang mang, hai tay đan chặt vào nhau.
Lúc anh ta lại nhìn sang, tôi vội vàng lên tiếng:
“Anh à… tuy em không cố ý, nhưng việc mẹ đi lạc em cũng có trách nhiệm. Nếu chẳng may sau này không tìm được bà, anh cứ ly hôn với em cũng được…”
Tôi tưởng anh ta sẽ mắng tôi là đồ điên, nói những lời xui xẻo.
Nhưng lạ thay, trong mắt anh ta lại lóe lên một tia mừng rỡ.
Xem ra, Đinh Lượng thật sự yêu Bạch Chỉ.
Yêu đến mức sẵn sàng dọn sạch mọi chướng ngại, kể cả là người mẹ đã nuôi dạy mình suốt mấy chục năm.
Sau khi mẹ chồng mất tích, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt.
Sợ Đinh Lượng trút giận lên con, tôi gửi Niên Niên sang nhà bạn tạm thời.
Còn tôi thì mỗi ngày đều đứng trước cửa phòng anh ta, đúng giờ xin lỗi.
Đinh Lượng không ra khỏi phòng.
Nhưng tôi biết anh ta đang làm gì trong đó.
Anh ta đang lợi dụng chuyện mẹ bị bắt cóc để tỏ ra đáng thương với Bạch Chỉ, mong cô ta tới an ủi.
Sau hơn hai mươi phút năn nỉ, cuối cùng Bạch Chỉ cũng đồng ý đến.
Đinh Lượng bước ra khỏi phòng, nắm gáy tôi kéo thẳng ra ngoài cửa.
“Cút đi! Nhìn thấy cô là tôi lại nhớ đến mẹ tôi đang chịu khổ. Cút ngay!”
Anh ta gào lên đau đớn, còn giận dữ đấm mạnh vào tường.
Tôi hít mũi một cái, cố kìm nén tủi thân:
“Được, em đi… Anh đừng tự làm mình đau nữa…”
Tôi ôm mặt, chạy nhanh ra ngoài. Mãi đến khi rẽ vào một con hẻm vắng, tôi mới nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng.
Đinh Lượng ơi là Đinh Lượng, không ngờ anh lại là loại đàn ông mù quáng vì tình như vậy.
Tôi thật sự thấy tiếc cho mẹ anh, nuôi anh ba mươi mấy năm, cuối cùng lại thua một lời cầu cứu của người đàn bà khác.
Tôi vừa đi khỏi, Bạch Chỉ đã xuất hiện trong bộ váy trắng tinh khôi, như nữ thần bước vào nhà tôi.
Vừa thấy cô ta, Đinh Lượng như con thú đói nhiều ngày, nhào tới ôm cô ta rồi hôn lấy hôn để.
Không biết họ hôn nhau bao lâu mới buông ra.
Bạch Chỉ thở hổn hển, thấy tay Đinh Lượng bị thương thì đau lòng không chịu nổi.
“Anh Lượng, em biết bác gái mất tích khiến anh đau khổ, nhưng anh cũng phải giữ sức khỏe chứ…”
Đinh Lượng cười khổ, nói một câu tôi cả đời không ngờ mình từng nghe từ miệng anh ta:
“Chỉ cần em còn ở đây, anh mới sống được. Em mà đi, anh chẳng khác gì cái xác không hồn…”
Bạch Chỉ bất lực xoa đầu anh ta: “Anh à… chúng ta đều đã có gia đình, không thể ở bên nhau nữa…”
Đinh Lượng cuống lên nắm lấy tay cô ta: “Sắp được rồi! Vài hôm nữa anh sẽ ly hôn với Cố Nhã Quân. Đến lúc đó, em cũng phải nói chuyện với chồng em. Em đã thu thập đủ chứng cứ anh ta bạo hành chưa?”
Bạch Chỉ gật đầu.
Thì ra hai người này đã âm thầm ghi lại video chồng cô ta đánh vợ, chuẩn bị sẵn sàng để lúc cần thì đưa ra đối chất.
Nếu thương lượng không được, sẽ tung video ngay tại buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, lợi dụng dư luận để ép anh ta nhượng bộ.
Trong đoạn video theo dõi qua camera điện thoại, hai người vừa nói chuyện vừa… lăn luôn lên ghế sofa.
Tôi đang xem đến đoạn cao trào thì điện thoại vang lên.
“Alo, Nhã Quân à, có chuyện rồi. Đinh Lượng bên tôi giết người, bị bắt rồi!”
“Gì cơ? Đinh Lượng giết người á? Anh ta đang ôm ấp Bạch Chỉ, suýt chút nữa thì cởi sạch quần áo rồi kia mà?”
“Không phải Đinh Lượng bên cô. Là Đinh Lượng bên tôi.”
Tôi ngẩn ra, đập nhẹ vào đầu mình.
Đúng thật, xem mấy video đen là hại não ghê gớm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất