Chương 247.2: Diễu võ dương oai.
Lúc quân lính đang đổi ca thì bỗng nghe thấy có tiếng chuông gõ trên tháp canh truyền đến chói tai:
- Keng, keng, keng...
Tiếng chuông dồn dập vang khắp thành khiến cho đám binh quân Tào thất kinh, có tên lính chỉ về phía đông hô lên:
- Chiến thuyền, chiến thuyền đến rồi!
Bọn lính nhìn hết về phía đông, chỉ thấy dưới sắc trời bình minh có một đội chiến thuyền rất lớn nổi trên mặt sông. Phải có đến hơn trăm chiến thuyền, cột buồm như rừng, lá buồm như mây, thanh thế vô cùng lớn.
Tào Nhân cũng đã nhận được bẩm báo, y vội vã lên đầu thành cười lạnh một tiếng. Lưu Cảnh đến là nằm trong dự liệu của y. Tào Nhân ra lệnh:
- Mau bố trí năm nghìn cung nỏ thủ đến bên bờ sông, nếu chiến thuyền đến gần thì phóng tên cho ta.
Phó tướng Vu Cấm trả lời rồi nhanh chóng chạy xuống thành.
Đã năm năm trôi qua, tất cả mọi người đều đã mờ nhạt quên đi câu chuyện đùa vui năm đó nhưng Vu Cấm thì mãi mãi không thể quên được, năm đó Lưu Cảnh khiến y phải chịu thiệt thế nào. Chuyện này gần như đã thành nỗi sỉ nhục cả đời của y, khiến y khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Đây là lần thứ hai y xuất chinh Kinh Châu. Năm đó ở sườn núi Bác Vọng y bị Triệu Vân bắn thương một mũi tên, vết thương phải mất một năm mới khỏi. Mặc dù không ảnh hưởng đến võ công nhưng mỗi khi trời đổ mưa là vết thương cũ lại tái phát.
Bây giờ y lại đến Kinh Châu, mối thù hận cũ ở trong lòng lại càng sâu đậm hơn càng khiến y trở nên thâm trầm, không biểu lộ ra ngoài.
Vu Cấm ở trên đầu thành cũng nhìn thấy thuyền trên Hán Thủy. Y biết rằng đó chính là chiến thuyền Giang Hạ. Có khả năng Lưu Cảnh cũng ở trên đó nhưng y cũng không vội đấu với Lưu Cảnh một trận. Y biết rõ, chỉ cần vẫn đánh thì sớm muộn gì cũng có cơ hội báo thù.
Vu Cấm điều năm nghìn cung nỏ thu lao đến bờ sông. Quân Tào dùng bao cát đắp thành một tường lũy dài khoảng bốn năm dặm chính là để đối phó với thủy quân Giang Hạ.
Năm nghìn cung nỏ thủ vội chạy tới núp sau các bao cát, năm nghìn binh lính quân Tào giương cung bạt kiếm đằng đằng sát khí chăm chú theo dõi chiến thuyền Giang Hạ trên mặt sông.
Lúc này, thủy quân Gian Hạ chỉ còn cách Phàn Thành có ba dặm nằm ở trung tâm Hán Thủy cách bờ tương đối xa, đã hạ buồm, tốc độ cũng chậm dần lại. Trên thuyền lớn của hàng thuyền thứ nhất Lưu Cảnh mặc áo giáp lạnh lùng nhìn về phía Phàn Thành.
- Thái thú, hình như trên bờ có mấy ngàn cung thủ!
Một tên lính trên cột buồn nhìn về xa hét lớn.
Lưu Cảnh đã chú ý đến bức tường dài trên bờ Phàn Thành, chỉ là dùng bao cát để dựng lên, cao khoảng 6m, cách bờ chưa đến trăm bước chân đương nhiên là để che chắn có cung thủ.
Một khi thuyền cập bến, cung thủ núp sau đó sẽ đồng loạt bắn tên tiêu diệt binh lính đổ bộ lên bờ. Vì thế có thể thấy được, quân Tào đã có sự chuẩn bị rất đầy đủ.
Lúc này Từ Thứ chậm rãi lên trước cười nói:
- Thái thú thấy bây giờ quân Tào cần nhất điều gì?
- Chắc là chiến thuyền!
Lưu Cảnh thản nhiên đáp.
- Nhưng Thái thú có nghĩ tất cả Kinh Châu ngoài chiến thuyền Giang Hạ còn có mấy trăm chiến thuyền Giang Lăng? Nhưng bây giờ quân Tào đến Hán Thủy cũng không qua nổi, bọn họ sẽ làm thế nào mà lấy được mấy trăm chiến thuyền đây?
Lưu Cảnh đã hiểu được ý của Từ Thứ:
- Ngươi nói là.... quân Tào phải đóng thuyền sao?
Từ Thứ gật đầu cười:
- Ngoài cách đó ra, tôi không nghĩ được là bọn họ sẽ còn có cách nào tốt hơn. Trừ phi có thuyền Tương Dương nhưng nghe nói tối hôm qua một mồi lửa đã thiêu rụi cả bến thuyền Tương Dương, hi vọng cuối cùng của quân Tào cũng vì thế mà bị đốt sạch rồi.
- Chuyện đóng thuyền là chuyện về sau, hiện tại ta đang quan tâm đến trước mắt kia.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào tường cát dài chừng mấy dặm, lạnh lùng nói:
- Nếu Giang Hạ đến đây sẽ tạo thành một thế uy hiếp cho quân Tào.
Hắn quay đầu lại ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị trọng kích chống quân Tào trên bờ!
Trên sông lớn, thuyền còn cách khá xa không giống như trên bờ có thể dùng trống hạ lệnh, vì lệnh này chắc hắn phải được chuẩn bị kĩ. Trên thuyền chủ, huy động hai cờ chiến màu đỏ, đây là tín hiệu cho các thuyền phía sau, các thuyền sau cùng theo đó mà giương cờ làm hiệu, rất nhanh lệnh của thuyền Lưu Cảnh được truyền đi toàn quân.
Cờ đỏ là tín hiệu của sự tấn công, một lá cờ màu đỏ là bắn tên, hai cờ màu đỏ là tấn công mạnh phải sử sụng máy bắn đá và pháo đá. Ba cờ màu đỏ là đánh tan, thuyền cứ tùy theo tình hình là tấn công. Mà Lưu Cảnh ra hiệu là trọng kích thì phải sử dụng pháo đá và máy bắn đá để đối phó với quân Tào trên bờ.
Từng chiếc thuyền lớn ngàn thạch đã bắt đầu quay đầu rời khỏi đội ngũ, đi gần về phía bờ, binh lính đã được trang bị bắn đá và pháo đá lên mép thuyền.
Máy bắn đá và pháo đá mà thuyền dùng đều khá nhỏ, bình thường đã để trong khoang thuyền, khi có chiến mới đẩy ra cố định bên mép thuyền.
Pháo đá chủ yếu là những hòn đá khoảng 7,8 kg, không nhằm vào người mà chủ yếu để công kích thuyền của đối phương ở gần hoặc để phá những chướng ngại vật của địch ở trên bờ. Dùng pháo đá để phá tường cát đương nhiên là không có ý nghĩa gì, thủ đoạn hôm nay chủ yếu là máy bắn đá.
Từng chiếc máy bắn đã được bố trí trên mép thuyền, nhóm lính nhanh chóng cố định mũi tên sắt. Loại máy bắn này phải dùng đến ba binh lính mới có thể bắn được vật nặng ra ngoài hơn trăm thước.
Hơn mười chiếc thuyền dần đến gần bờ, binh lính quân Tào sau tường cát bắt đầu khẩn trương. Vu Cấm nhanh chóng tính ra tầm bắn cung tên đã vào tầm ngắm.
Y lập tức cao giọng ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Những tiếng trống dồn dập vang lên, năm nghìn quân nỏ gương lên nhắm vào thuyền lớn đang từ từ gần bờ, ngón tay của quân Tào đã đặt sẵn lên dây cung, thuyền càng lúc càng gần bờ hơn. Vu Cấm hét lớn:
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, năm mũi tên dày đặc bắn về phía thuyền lớn gần bờ. Binh lính trên thuyền ngồi hết xuống tránh ở sau mép thuyền, nhưng vẫn có mấy lính Giang Hạ không kịp tránh đã bị trúng tên kêu lên thảm thiết.
Đợt bắn tên thứ nhất chấm dứt, đợt thứ hai vẫn chưa bắn ra. Thuyền chiến Giang Hạ cũng bắt đầu tấn công, những tiếng vù vù vang lên, từng bình gốm chứa đầy dầu được máy bắn đá đẩy ra tấn công về phía tường cát.
Bình gốm rơi vỡ tan dầu hỏa chảy đầy đất, quân Tào không biết cái mùi khó chịu của chất lỏng này là cái gì, cũng không để ý mà cứ tiếp tục bắn đợt tên thứ hai về phía thuyền của đối thủ.
Vu Cấm cũng ngạc nhiên, y bước nhanh về phía tường cát, trước dùng ngón tay lấy một ít chất lỏng cho lên mũi ngửi, y đột nhiên nhớ ra, đây là dầu than đá.
Đây chính là vũ khí bí mật hỏa công trong truyền thuyết mà quân Giang Hạ đã chiến thắng được Giang Đông vào hai năm trước. Quân Tào ở Bộc Dương cũng phát hiện ra dầu than đá, Vu Cấm cũng từng nhìn thấy rồi, loại dầu than đá này đen sền sệt không trong nhưng lại có mùi rất giống nhau.
Vu Cấm căng thẳng vội thét lệnh:
- Truyền lệnh, lập tức rút lui!