Chương 607: Trâu gỗ làm mồi nhử.
Một đội vận chuyển lương thực gồm hơn 300 chiếc xe trâu gỗ vượt đường núi gập ghềnh, hăng hái hành quân về phía bắc, ngoại trừ 300 binh sĩ Man Tộc điều khiển xe trâu gỗ, còn có 200 lính hộ vệ do Đại tướng Vương Bình dẫn đầu.
Vương Bình đã hoàn thành vận chuyển lương thực đối với Lịch Thành, ngay khi y chuẩn bị trở về quận Võ Đô lại nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của Lưu Cảnh, sai y phải lập tức chỉ huy 300 chiếc xe trâu gỗ lên phía bắc trợ giúp Hoàng Trung.
Lúc này, Vương Bình dẫn đầu đoàn xe đang chạy đến trước con đường lên Kỳ Sơn, mặc dù đường rất gập ghềnh nhưng binh lính Man Tộc vẫn điều khiển trâu gỗ đi như bay. Họ đã hoàn toàn làm chủ được kỹ thuật điều khiển trâu gỗ, cũng đã thích ứng với tình hình đường sá của Kỳ Sơn, chuyến hành quân vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Lúc này, một Kỵ binh trinh sát vội vã chạy trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương tướng quân, phía trước là La Ứng Đường, chúng ta phải đi như thế nào?
Địa danh La Ứng Đường cũng là một phân nhánh của đường Kỳ Sơn. Đường Kỳ Sơn ở đây phân thành hai đường đông tây. Hướng đông là đường thẳng, đi Tây Thành tương đối gần, đường đi cũng tương đối rộng rãi bằng phẳng, nhưng phải đi qua Kỳ Sơn Bảo. Còn hướng tây lại là đường cong, xa hơn 10 dặm so với phía đông, nhưng sẽ không bị quân Tào chặn lại.
Vương Bình ngẫm nghĩ một lát, cũng không trả lời ngay, mà nói với các binh sĩ:
- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ!
Binh sĩ đẩy trâu gỗ lân ven đường, ngồi dưới đất nghỉ ngơi uống nước. Lúc này, Vương Bình mới nói với trinh sát Thập Trưởng:
- Đi dọc đường tây dò xét tình hình, cẩn thận bị trinh sát của quân địch phụ kích.
- Tuân mệnh!
Trinh sát Thập Trưởng ôm quyền thi lễ, dẫn theo hai thủ hạ, quay đầu ngựa chạy về hướng bắc.
Ngay khi binh sĩ quân Hán nghỉ ngơi ở ven đường, ở trên sườn núi cách họ không xa chừng 300 bước, hai tên trinh thám của quân Tào đang chăm chú theo dõi tình hình vận chuyển quân lương của quân Hán. Bọn họ quan sát một hồi lâu, sau đó nhìn nhau. Hai tên nhanh chóng rời khỏi sườn núi, chạy về hướng bắc theo một con đường nhỏ.
Nửa canh giờ sau, quân Hán nghỉ ngơi xong lại bắt đầu lên đường. Vương Bình ra lệnh:
- Đi về phía tây, đi theo đường tây Kỳ Sơn lên phía bắc.
Binh lính Man Tộc đẩy trâu gỗ, ba trăm chiếc xe trâu gỗ lại xếp hàng trùng trùng điệp điệp khởi hành tiến về phía bắc.
Vào lúc xế chiều, Tiêu Hoảng đã nhận được báo cáo của trinh sát, phát hiện hơn ba trăm chiếc xe gỗ kỳ quái của quân Hán, thể tích xe gỗ rất lớn, lại chỉ cần một người điều khiển, có khoảng năm trăm binh sĩ quân Hán. Tiêu Hoảng lập tức ý thức được, loại xe gỗ này rất có khả năng chính là trâu gỗ mà Tào Nhân đã nhắc đi nhắc lại với mình. Nghe nói Thừa tướng vô cùng coi trọng loại trâu gỗ này, hạ lệnh nhất định phải bắt được đám trâu gỗ này.
Điều này khiến trong lòng Tiêu Hoảng bắt đầu dao động. Quân đội của Hoàng Trung lên phía bắc đi Tây Thành đã được ba ngày, đường đông Kỳ Sơn đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không có quân Hán đi qua đây nữa, thậm chí không nhìn thấy cả trinh sát của quân Hán.
Đồng thời, hôm qua Tiêu Hoảng cũng nhận được mệnh lệnh của Tào Nhân, chấp thuận cho y tùy tình hình mà hành động. Nói cách khác, dưới tình hình đang bảo đảm an toàn, Tiêu Hoảng có thể xuất binh tập kích đường vận chuyển lương thực của quân Hán, cụ thể do y quyết định.
Hơn nữa, Tiêu Hoảng mới biết, Tào Nhân lúc này ở Tây Thành, cách mình không đến trăm dặm. Điều này khiến Tiêu Hoảng có chút khó xử. Để cho mình quyết định, như vậy hậu quả thất bại cũng sẽ do mình gánh vác. Tiêu Hoảng đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ. Còn hai gã Nha tướng dưới tayđều tán thành việc xuất kích đội vận chuyển lương thực của quân Hán.
- Tướng quân, chúng ta có thể phục kích đội vận chuyển lương thực của quân địch ở phía bắc. Dù chúng có đi đường đông hay đường tây cuối cùng cũng phải tập hợp ở phía bắc. Như vậy, chúng ta mai phục ở ngay tại điểm tập hợp của kẻ địch ở phía bắc, hơn nữa khoảng cách với chúng ta cũng không xa, chỉ hơn ba mươi dặm.
Một viên Nha tướng khác cũng khuyên:
- Điều quan trọng, đối phương dùng là trâu gỗ, không phải Thừa tướng đã có lệnh, người có thể có thể cướp được ngựa gỗ của quân Hán sẽ trọng thưởng sao? Đây là cơ hội của chúng ta, nếu như bỏ qua thì thật sự ngu ngốc.
Quan trọng là trâu gỗ, Tiêu Hoảng cũng đã động tâm. Tiêu Hoảng lại không muốn được thưởng, mà là ba trăm chiếc xe trâu gỗ, nếu như gã có thể cướp được, đương nhiên Thừa tướng sẽ rất vui mừng, chuyện phong hầu sẽ có hy vọng. Nghĩ đến đây, cuối cùng Tiêu Hoảng đã hạ quyết tâm.
- Được rồi! Chúng ta xuất binh phục kích đội vận chuyển lương thực của quân địch.
Tiểu Hoảng nói với một Nha tướng:
- Ngươi hãy chỉ huy năm trăm quân bảo vệ cho doanh trại. Ta tự mình dẫn quân đi phục kích. Thừa tướng ban thưởng ta sẽ cho ngươi một phần như của ta, sẽ không bạc đãi ngươi.
Nha tướng mừng rỡ, chặp tay nói:
- Ty chức tuân lệnh!
Một khắc sau, Tiêu Hoảng dẫn theo 1800 binh sĩ của quân Tào rời khỏi, mau chóng đi về phía bắc. Y nhất định phải cắt đứt đường đi của đội vận chuyển quân lương của kẻ địch.
Tòan bộ đường đông Kỳ Sơn dài chừng năm mươi dặm, còn đường tây dài khoảng tám mươi dặm. Không chỉ đi xa hơn ba mươi dặm mà đường còn vô cùng gập ghềnh, đường rất hẹp, khó đi hơn nhiều so với đường đông. Mãi cho đến sáng hôm sau quân Hán mới đi hết được lộ trình gian nan này, binh sĩ đã có chút mệt mỏi.
Vương Bình ở trên ngựa nhìn bản đồ, đi thêm năm, sáu dặm nữa chính là điểm tập hợp của hai con đường này. Đường đi sẽ trở nên bằng phẳng rộng lớn, đi thẳng về phía Tây Thành.
Vương Bình trầm tư một lát, lại nhìn địa hình bốn phía. Họ đã đi ra từ một thung lũng, địa thế đã trở nên rộng rãi hơn. Những mảnh rừng rải rác ở xa xa kéo dài thẳng về phía bắc.
Vương Bình quay đầu lại nhìn các binh sĩ, nhìn thấy người nào cũng mồ hôi ướt đã, mệt mỏi thở hồng hộc, trong lòng không nỡ, liền ra lệnh:
- Mọi người dừng lại nghỉ một canh giờ!
Ra lệnh một tiếng, các binh sĩ cũng đều đã đẩy trâu gỗ qua một bên, dựa vào trâu gỗ nghỉ ngơi. Vương Bình lại không nghỉ ngơi, trèo lên một cây đại thụ quan sát bốn phía. Y biết rõ, nếu quân Tào muốn tập kích họ, nơi này chính là nơi địa hình tốt nhất.
Hơn nữa, cánh rừng ở phía trước kia rập rạp sâu thẳm, vô cùng thích hợp để mai phục. Y không thể đi tiếp về phía trước, sẽ đi vào tầm mai phục của kẻ địch. Tính cách của Vương Bình rất cẩn thận, rất có đầu óc, biết nhiệm vụ này là do mình đảm nhiệm, nhưng y lại yêu quý binh sĩ không muốn binh sĩ phải hy sinh vô ích.
Cho nên Vương Bình chọn địa điểm nghỉ ngơi vô cùng khéo. Quân địch không thể dùng tên nỏ để phục kích, chỉ có thể lao ra khỏi rừng để đánh úp. Lúc này, ở khoảng không trên cánh rừng ở phía xa, bỗng nhiên có một đàn chim hoảng sợ bay lên, Vương Bình lập tức trở nên cảnh giác, nhảy xuống khỏi cây đại thụ, hô:
- Có địch, chuẩn bị chiến đấu!
Các binh sĩ Man Tộc đang ngồi nghỉ ở dưới đất đều bò dậy. Họ đã trải qua vô số lần huấn luyện khẩn cấp, lập tức nhanh chóng kéo trâu gỗ sát vào nhau. Đồng thời, họ tháo cung tên từ trên trâu gỗ xuống, trốn ở phía sau xe.
Không đợi cho họ chuẩn bị xong, hai bên rừng rậm bùng lên một tiếng hô giết, gần hai nghìn quân Tào từ hai phía nam bắc đi ra, liều chết không ngừng xông tới chỗ trâu gỗ. Đúng là gần hai nghìn quân Tào do Tiêu Hoảng dẫn đầu. Họ vốn định dùng cung tên phục kích đối phương nhưng đối phương lại nghỉ ngơi ở ngoài tầm bắn. Hơn nữa quân số của kẻ địch cũng không nhiều, chỉ có chừng năm trăm người. Tiêu Hoảng sợ đêm dài lắm mộng liền hạ lệnh đánh úp.
Hai nghìn quân Tào như thủy triều tiến về phía binh lính quân Hán đang nghỉ ngơi. Lúc này quân Hán đã đồng loạt ở phía sau trâu gỗ bắn tên. Mũi tên bay nhanh trên không trung, từng mảng quân Tào trúng tên kêu thảm thiết ngã xuống đất. Những binh sĩ quân Hán này đều đến từ Man Tộc, kỹ năng bắn cũng đều vô cùng chính xác. Hơn nữa mũi tên của quân Hán sắc hơn của họ rất nhiều. Mặc dù quân Tào đã nâng thuẫn để che chắn nhưng một loạt cung tên bắn ra vẫn có thể bắn ngã được hàng trăm binh lính quân Tào.
Nhưng dù sau quân số của quân Hán cũng ít, không thể ngăn cản quân Tào xông tới. Nhìn thấy kẻ địch cách đoàn xe trâu gỗ ngày càng gần, Vương Bình nhìn chằm chằm kẻ địch đang tới. Khi quân địch tiến vào trong vòng ba mươi bước, Vương Bình ra lệnh một tiếng:
- Thả xe nỏ!
Nỏ tiễn chín lỗ ở ngay trước xe trâu gỗ, đao treo lơ lửng ở phía sau sườn xe. Bình thường nỏ không hơn cung, nhưng hôm nay họ sớm đã có chuẩn bị. Ba trăm binh sĩ quân Hán cùng nhau kéo đao treo lên. Chỉ nghe một loạt tiếng nỏ vang lên, 2700 mũi tên ngắn bắn ra từ trâu gỗ bay như gió bão mưa rào về phía quân Tào.
Mũi tên mạnh mẽ bắn thủng tấm chắn, binh sĩ quân Tào kêu lên thảm thiết, hai trăm người ở phía trước đều bị bắn nằm trên đất, mỗi người đều trúng mấy mũi tên. Một Nha tướng quân Tào cũng trúng năm mũi tên, chết thảm tại chỗ. Binh sĩ quân Tào trở nên hỗn loạn, tuyến đầu bất ổn, lực tấn công nhanh chóng biến mất, binh lính may mắn chưa trúng tên ở phía sau sợ hãi chạy trốn về phía sau.
Lúc này, đợt tên thứ hai của binh sĩ Hán đã được bắn ra, rất nhiều binh lính quân Tào trốn ở phía sau cũng đều bị bắn lật ngược lại. Tiêu Hoảng chết lặng, y thật không ngờ trâu gỗ còn có thể bắn tên, hơn nữa lực còn mạnh như thế, chỉ trong vòng một lượt bắn đã có thể khiến cho hơn ba trăm thủ hạ của mình ngã xuống đất.
Mặc dù quân Hán tấn công sắc bén nhưng cũng không tạo thành đả kích trí mạng đối với quân Tào. Tiêu Hoảng nhanh chóng ổn định tinh thần, lớn tiếng hô:
- Đừng sợ, quân địch chỉ có năm trăm người, ổn định tuyến đầu!
Quân Tào chạy ra ngoài vòng năm mươi bước, dưới tiếng hô của chủ tướng Tiêu Hoảng cuối cùng đã ổn định lại, bắt đầu chỉnh đốn lại đội hình. Họ giơ cao tấm lá chắn, xếp thành một lớp thuẫn dày đặc, không chạy trốn nữa mà chỉnh tề bước từng bước tới gần quân Hán.
Như vậy, cung tên của quân Hán đã mất đi hiệu quả sát thương, mà đợt tên thứ hai của trâu gỗ cần có thời gian, kông kịp chuẩn bị. Vương Bình ra lệnh:
- Lui lại!