Chương 665.2: Điềm báo của quân kỳ gãy.
Trong bóng đêm, một nhánh ba nghìn quân đang đi nhanh về hướng nam, đây là một con đường nhỏ hẻo lánh, bình thường tiều phu và những người hái thuốc mới đi đường này, nhưng hôm nay lại xuất hiện quân đội hùng hậu.
Vị đại tướng cầm tay tay cầm giáo thep, dưới háng là ngựa bờm đen, uy phong hùng dũng, chính là đại tướng Trương Cáp, trong phòng ngự Lũng Tây mà Tuân Du bố trí, Trương Cáp phụ trách huyện Thượng Khuê và Mộc Môn Trại, tổng cộng thống lĩnh tám ngàn quân, không ngờ một trận chiến Mộc Môn Trại năm ngàn quân đều bị tiêu diệt, nháy mắt y chỉ còn lại ba nghìn quân, giữ một huyện thành Thượng Khuê bé nhỏ.
Trong lòng Trương Cáp rõ ràng hơn ai hết, huyện Thượng Khuê và ba nghìn quân đội của y không thể ngăn cản nổi ba vạn quân Triệu Vân tấn công. Nếu huyện Thượng Khuê còn thất thủ nữa, hoặc là quân đội của y tất cả đều bị tiêu diệt, y cũng chẳng còn cách nào khai báo với Thừa tướng.
Cân nhắc kĩ lưỡng, rốt cuộc Trương Cáp quyết định, nếu ngồi chờ chết, thà rằng buông tay đánh cược một lần, lợi dụng địa hình quen thuộc tập kích ban đêm vào đại doanh quân Hán, đánh bại hoàn toàn quân Triệu Vân.
Trương Cáp rất có niềm tin, y biết rằng có mấy con đường nhỏ có thể tránh tuần tra và trinh thám của quân Hán, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện ra là y có thể tấn công khiến quân Hán trở tay không kịp. Lúc này, khoảng cách giữa y và trú doanh của quân Hán ngày càng gần, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp qua canh hai nửa đêm.
- Toàn quân tạm dừng!
Trương Cáp truyền quân lệnh, quân đội dừng lại, lúc này y lại tìm mấy tên thám báo, nhỏ giọng dặn dò bọn họ:
- Đi tra xét doanh địch, lập tức quay về báo cáo cho ta!
- Tuân lệnh!
Mấy tên thám báo nhanh chóng cưỡi ngựa đi, Trương Cáp lại truyền lệnh:
- Toàn quân tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến đấu!
….
Đã gần đến canh ba, Trương Cáp dẫn ba nghìn quân đội lặng lẽ tới góc Tây Bắc mà quân Hán đang trú, y nhìn xuyên qua lùm cây có thể thấy rõ đại doanh quân Hán, thậm chí còn không được gọi là đại doanh, không có hàng rào, gần nghìn đỉnh lều dày đặc san sát cùng một chỗ, xung quanh đầy những lưỡi lê, chỉ thấy một đội trinh sát đang tuần tra hai bên cổng, nhìn quanh quanh bốn phía một cách cảnh giác. Ở trên một tòa nhà cao, một tên lính đang vươn vai, ngồi xổm xuống rồi cũng không thấy đứng lên nữa.
Trương Cáp cười thầm, cứ coi như mình bị phát hiện thì quân Hán cũng chẳng làm gì được. Bọn họ căn bản không kịp đề phòng. Bây giờ là lúc bọn chúng đang ngủ, thời cơ chín muồi rồi, Trương Cáp trở mình lên ngựa, vung giáo hô lớn:
- Lập công ngay tối nay, các huynh đệ, theo ta đi vào!
- Giết!
Trương Cáp thúc giục chiến mã, múa giáo dài đánh tới đại doanh quân Hán.
- Giết!
Ba nghìn quân Tào cũng kêu lên, từ trong lùm cây lao tới, như sóng triều đen ngòm dâng lên theo sau chủ tướng Trương Cáp, gào thét xông về phía đại doanh.
Đám binh lính trong quân doanh hô gọi, chạy trốn bốn phía, chiến mã của Trương Cáp chạy nhanh, đuổi vào đại doanh quân Hán. Y liên tiếp gạt đổ bảy tám tòa lều lớn, nhưng không có lấy một tên lính nào. Y ghìm chiến mã, ngẩn người. Lúc này, bọn lính Tào quân đều lần lượt xông vào đại doanh, nhưng bọn họ cũng như Trương Cáp, không thấy có một gã quân địch.
- Tướng quân, nơi này là một doanh trại hoang.
Có người nhỏ giọng bẩm báo.
Trong lòng Trương Cáp thầm kêu, trúng kế rồi. Đúng lúc này, tiếng hét bốn phía rung trời, tiếng trống như sấm, trong lòng Trương Cáp bối rối, dẫn lính lao ra ngoài đại doanh. Hai bên phải trái bỗng nhiên lửa cháy, bên trái là đại tướng Linh Bao đuổi tới, bên phái là đại tướng cưỡi bạch mã cầm ngân thương, dáng người cao lớn, dáng vẻ bệ vệ, đúng là chủ tướng đông chinh Triệu Vân.
Triệu Vân thúc ngựa xông đến, đâm trường thương chỉ thẳng vào cổ họng Trương Cáp:
- Tặc tướng, để mạng lại!
Trương Cáp và Triệu Vân đã từng có lần chiến đấu kịch liệt ở Nam Quận Đương Dương, y biết rõ Triệu Vân lợi hại, mình không phải là đối thủ của gã. Y muốn chạy trốn, nhưng ngân thương đã đến trước mặt, bất đắc dĩ, Trương Cáp chỉ đành giơ giáo tiếp chiêu, hai người chiến đấu kịch liệt hơn mười hiệp, Trương Cáp dần chống đỡ không nổi, y hét lớn một tiếng, vung giáo đâm thẳng sườn trái Triệu Vân. Ngay lúc Triệu Vân lắc mình, Trương Cáp một chân kẹp chiến mã, chiến mã liền xông ra ngoài.
Không ngờ y lại nghe thấy tiếng Triệu Vân cười lạnh, sau đầu tiếng gió rít gào, Trương Cáp sợ hãi khiếp đảm, đây là một chùy đập thẳng vào sau đầu Trương Cáp, nhanh như tia chớp, một chùy này nếu đánh trúng, đầu của Trương Cáp chắc chắn sẽ văng tung tóe mà chết.
Nhưng Trương Cáp dù sao cũng là danh tướng trải qua trăm trận chiến Hà Bắc, y ý thức được đây không phải là âm thanh của lưỡi lê, thân mình nằm úp trên lưng ngựa, gáy thoát được một chùy trí mạng, nhưng cán thương lại quất vào sau lưng Trương Cáp.
Chỉ nghe “bập” một tiếng, mảnh giáp bay tán loạn, đánh cho Trương Cáp phun ra máu. Y ôm chặt cổ ngựa sợ hãi chạy, Triệu Vân đuổi không kịp, gã ghìm ngựa, quay đầu cao giọng ra lệnh về phía quân Tào:
- Ta là Thường Sơn Triệu Vân. Kẻ đầu hàng tha cho tội chết, nếu không đầu hàng, tất cả đều giết.
Ba nghìn quân Tào đều tận mắt nhìn thấy Trương Cáp hộc máu chạy, lại nghe mãnh tướng Triệu Vân nổi tiếng thiên hạ, bọn lính sợ tới kinh hồn bạt vía, đều quỳ xuống đầu hàng. Mười lăm ngàn quân Hán từ bốn phương tám hướng vây đến, tước bỏ vũ khí của toàn bộ quân Tào.
Trận chiến này giống hệt như bắt rùa trong hũ, ngoại trừ chủ tướng Trương Cáp và hai gã tùy tùng ra, ba nghìn binh lính quân Tào không một ai chạy thoát, toàn bộ đều đầu hàng quân Hán.
Cùng lúc Trương Cáp dẫn quân đánh lén đại doanh quân Hán, Trương Nhậm lại dẫn mười ngàn quân đội tới huyện Thượng Khuê, nhìn bên ngoài huyện thành đen nhánh, Trương Nhậm khoát tay lệnh:
- Dừng lại!
Mười ngàn quân đội dừng lại, Trương Nhậm chăm chú nhìn thành trì một lát, quay đầu lại nói với gã quân hầu:
- Đi gọi thành mở cửa!
Quân hầu dẫn theo hai gã kỵ binh thúc ngựa chạy gấp lên, la lớn dưới thành:
- Quân Hán đã tới, nếu không mở cửa thành, tất phá cửa tàn sát!
Trong thành, quân coi giữ chỉ còn lại không đến trăm người, bọn họ thấy bên ngoài nghìn nghịt quân đội, lại nghe nói là quân Hán tới, sợ tới mức quân coi thành đều chạy trốn vào trong hộ dân.
Lúc này, Lã huyện lệnh dẫn mười mấy nha dịch tuần tra trị an trong huyện thành, vừa lúc gặp được binh lính trốn, gã vội vã tiến lênh hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Một tên lính nơm nớp lo sợ nói:
- Khởi bẩm huyện lệnh, quân Hán đuổi tới, xem ra có hơn một vạn người, đang ở dưới thành bắt chúng ta mở cửa, các huynh đệ đều bỏ chạy rồi.
Lã Diên thất kinh, Trương Cáp dẫn quân tập kích xem chừng lành ít dữ nhiều rồi. Bây giờ quân Hán đuổi tới, làm thế nào cho phải đây? Trong lòng gã bối rối, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, lẩm bẩm:
- Ta là lệnh của một huyện, danh tiết cá nhân là nhỏ, tính mạng toàn thành mới là lớn.
Gã lập tức lệnh cho nha dịch đi mở cửa thành, một lát, bọn nha dịch buông cầu treo xuống, mở cửa thành. Lã Diên thúc ngựa ra khỏi thành hô lớn:
- Ta là huyện lệnh bổn huyện, nguyện dâng huyện thành đầu hàng, mong quân Hán bình ổn binh đao, đối xử tử tế với lê dân.
Trương Nhậm dẫn mười ngàn quân đội tới trước cửa thành, y nhìn một lượt vị huyện lệnh, chỉ thấy áo bào gã hơi cũ, ba mươi mấy tuổi, bộ dạng coi như khôn khéo, có năng lực, liền hỏi:
- Ngươi chính là huyện lệnh Thượng Khuê?
Lã Diên tiến đến thi lễ:
- Khởi bẩm tướng quân, ta chính là Lã Diên Huyện lệnh, trong huyện đã không còn quân đội, có mấy ngàn lê dân, nguyện nghênh đón quân Hán vào thành, mong tướng quân không làm tổn thương dân chúng.
- Quân Hán quân kỉ nghiêm minh, cũng không làm tổn thương dân, ngươi có thể thay ta trấn an dân chúng, mặt khác, ta muốn biết trong thành có bao nhiêu lương thực?
- Khởi bẩm tướng quân, khoảng ba vạn thạch.
Trương Nhậm mừng rỡ, ba vạn thạch lương thực có thể chống đỡ được hai tháng. Y lập tức quay đầu lại lệnh:
- Quân đội xếp hàng vào thành, không được nhiễu dân, kẻ trái lệnh trảm.