Chương 666: Kế thành không nhà trống
Trong bóng đêm, một nhánh quân đội đang men theo con đường ở bờ nam sông Vị Thủy để hành quân cấp tốc về hướng đông, nhánh quân đội này ước chừng hai vạn người, đang đi chi viện cho Quân Tào ở huyện Thượng Khuê. Bọn họ xuất phát từ Thượng Phương Cốc, ngày đêm không ngủ tiến đến huyện Thượng Khuê.
Chủ tướng của quân đội chính là Từ Hoảng, suốt dọc đường y không nói không rằng, có vẻ lo lắng. Y biết rõ nguy hiểm mà huyện Thượng Khuê đang đối mặt, lộ trình mà quân Hán đi về Thượng Khuê lại ngắn hơn bọn họ rất nhiều, mà đến bất giờ quân chi viện của Trương Cáp vẫn chưa đến, rất có thể huyện Thượng Khuê đã xảy ra chuyện rồi.
- Nơi này cách huyện Thượng Khuê còn xa lắm không?
Từ Hoảng quay đầu lại hỏi.
Một gã quan quân liền vội vàng tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân, nơi này là Hồi Long cốc, qua Hồi Long cốc sẽ vòng hướng nam, chắc còn khoảng hơn ba mươi dặm.
Từ Hoảng gật gật đầu, đánh giá địa thế bốn phía. Vùng này địa thế trống trải bằng phẳng, nhưng phía trước có hai tòa núi lớn, thế núi cao và dốc, giữa sơn cốc lại cây cối rậm rạp, là nơi dễ bị phục kích. Từ Hoảng biết rằng quân Hán giỏi mai phục, liền ra lệnh:
- Quân đội dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ!
Đám lính đều dừng lại nghỉ ngơi, Từ Hoảng lại ra lệnh thám báo tiến lên tra xét tình hình đường xá. Lúc này, phó tướng Vu Cấm cưỡi ngựa chạy đến, y xoay người xuống ngựa, nói với Từ Hoảng:
- Công Minh, tính theo thời gian, chỉ e là Thượng Khuê đã xảy ra chuyện.
Từ Hoảng gật gật đầu, thở dài:
- Ta cũng biết Thượng Khuê gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta không thể vì nguy hiểm nên không đi, kẻ làm tướng sao có thể không tuân quân lệnh.
Vu Cấm trầm mặc chốc lát, nói:
- Cứu Thượng Khuê mặc dù quan trọng, nhưng bảo vệ mình, không thể bị quân Hán phục kích, ta cảm thấy đây mới là việc cần cân nhắc đầu tiên. Công Minh nghĩ sao?
Từ Hoảng biết rằng Vu Cấm sợ quân Hán, gã đã bao lần thất bại trước quân Hán, ở trong quân Tào thậm chí có biệt danh “Quạ Đên”, chính là gã đi theo ai, người đó sẽ thất bại. Từ Hoảng là người nhân hậu, y hiểu được tâm tình của Vu Cấm, liền cười nói:
- Văn Tắc không cần quá lo lắng, chúng ta chú ý cẩn thận là được, cho dù không cứu được Thượng Khuê, cũng không thể để mạng ở đó.
Vu Cấm thở dài nói:
- Có câu này ta không biết có nên nói không, quân sư suy xét quá chu đáo, thường sẽ xảy ra vấn đề.
- Ồ, sao lại nói thế?
Từ Hoảng cười tò mò.
- Chính là muốn chỗ nào cũng chu đáo, kết quả chia binh nhiều quá, ngược lại càng khiến Lưu Cảnh tiêu diệt từng bộ phận. Lưu Cảnh là thế tấn công, chúng ta là thế phòng thủ, hắn nắm chủ động, hắn không đánh Thượng Phương Cốc, chuyển sang đánh Thượng Khuê, đều có thể đột phá phong tỏa, Thượng Phương Cốc sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, chẳng thà tập trung binh lực giữ lấy Ký Thành, chỉ cần Ký Thành không mất, Lưu Cảnh cũng không chiếm được Lũng Tây, về phần các loại Nhai Đình, Thượng Khuê, xem thì có vẻ quan trọng, nhưng trên thực tế thì không có ý nghĩa.
- Nhưng Văn Tắc có nghĩ tới chưa, Thượng Khuê đã mất, cũng sẽ chặt đứt liên hệ của ta với Quan Trung. Nếu Lưu Cảnh phái một đội quân thủ Thượng Khuê, hắn sẽ dẫn chủ lực tấn công Quan Trung, Quan Trung sẽ nguy mất!
- Lưu Cảnh sẽ không đánh Quan Trung, ta hiểu hắn hơn ai hết, nếu như hắn muốn lấy Quan Trung, tất nhiên sẽ tiến công Nam Dương trước, từ Võ Quan tiến vào Quan Trung. Đây là cách làm trước nay của hắn, tiếc là quân sư không nghe theo kiến nghị của ta.
Nói xong lời cuối cùng, Vu Cấm có vẻ uể oải, gã không nén nổi tiếng thở dài. Từ Hoảng vỗ vỗ bờ vai của gã, cười an ủi:
- Chỉ cần sự thật cuối cùng chứng minh ngươi đúng, ta tin quân sư sẽ trả lại đạo lý cho ngươi.
Hai người đang nói, một tên lính vội chạy lại bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Trương Cáp tướng quân đến rồi!
Từ Hoảng và Vu Cấm nhìn nhau, trong mắt hai người đều đã hiểu, Thượng Khuê đã mất. Hai người đứng dậy tiếp đón, rất nhanh, Trương Cáp được binh lính đỡ đến, y bị một kích của Triệu Vân quất vào lưng, bị thương rất nặng, hộc máu cả một quãng đường dài, sắc mặt cũng cực kì khó coi. May mà y thể trạng cường tráng mới có thể chống cự được.
Từ Hoảng vội vàng đỡ lấy y:
- Có chuyện gì?
Trương Cáp chống cự đến bây giờ, vừa nhìn thấy Từ Hoảng, trong lòng đã thả lỏng, lập tức hôn mê. Mọi người loạn cả lên, Từ Hoảng vội vàng lệnh quân y đến chữa trị. Lúc này, hai thân binh đi cùng Trương Cáp được truyền lên, Từ Hoảng hỏi:
- Các ngươi nói, có chuyện gì xảy ra?
Một gã thân binh rơi lệ nói:
- Bởi vì binh lực thủ thành quá ít, mà đối phương có hai vạn người, tướng quân muốn tập kích doanh địch vào ban đêm, kết quả bị quân địch biết được, xông vào doanh trại trống, ngược lại còn bị quân địch bao vây, tướng quân bị Triệu Vân làm bị thương, liều chết chạy ra ngoài, còn các huynh đệ còn lại đều tiêu diệt rồi.
- Huyện Thượng Khuê thì sao?
Từ Hoảng lại vội hỏi.
- Thượng Khuê chỉ có một trăm người coi giữ, có thể giữ nổi sao?
Từ Hoảng hồi lâu không nói nên lời, Vu Cầm đứng bên cạnh lại mừng thầm trong lòng, Từ Hoảng cũng là danh tướng Quân Tào, trước đánh mất Mộc Môn Trại, sau đánh mất Thượng Khuê, toàn quân tám ngàn quân bị diệt, có khác gì mình, còn ai dám cười nhạo mình?
Trong lòng tuy rằng mừng thầm, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Vu Cấm ra vẻ tâm trạng nặng nề, nói:
- Nếu đã đánh mất Thượng Khuê, nhiệm vụ của chúng ta cũng xong, về phần có đánh Thượng Khuê hay không, vẫn là mời quân sư quyết định! Công Minh thấy thế nào?
Từ Hoảng trầm mặc không nói, một lúc sau thở dài nói:
- Ngươi nói rất có lý, nhưng ta vẫn muốn đợi một chút để nhìn tình trạng Thượng Khuê, ta cũng muốn báo cáo với quân sư, không thể cứ thế này mà về được.
Đêm hôm đó, thám báo Quân Tào truyền đến tin tức, tin tức này khiến Từ Hoảng và Vu Cấm đều thất kinh, huyện Thượng Khuê không ngờ lại là một tòa thành trống, không có một gã đóng quân, quân Hán không rõ tung tích.
Mặc dù biết có thể đây là kế dụ binh của quân Hán, nhưng sau khi Từ Hoảng cân nhắc kĩ lưỡng, vẫn quyết định xuất phát về phía Thượng Khuê, nguyên nhân cũng rất đơn giản, y có hai vạn quân, quân Hán cũng hai vạn quân, hai bên binh lực tương đương, không thể bởi vì quân Hán bày ra kế thành không nhà trống, y liền bỏ mặc huyện Thượng Khuê như vậy được, như thế y không còn mặt mũi nào mà tiến lên phía trước.
Vào lúc canh ba, Quân Tào lại nhổ trại, trùng trùng điệp điệp đi về phía huyện Thượng Khuê. Từ Hoảng chia hai đường, năm nghìn quân do Vu Cấm dẫn đi phía trước, y dẫn mười lăm ngàn quân chủ lực theo sát phía sau, hai bên chỉ kém mười dặm, cho dù Vu Cấm ở phía trước bị quân mai phục, y cũng có thể cứu kịp thời.
Chủ lực quân Tào qua Hồi Long Cốc, lại quay đầu về hướng Nam, dọc theo một đường núi gập ghềnh tiến quân về Thượng Khuê cách hơn hai mươi dặm. Tuy rằng đường núi gập ghềnh, nhưng địa thế cũng không cao, thuộc loại giữa đồi và núi. Vu Cấm cực kì cẩn thận, phái mấy trăm binh lính mở đường phía trước, y sợ gặp phải quân Hán phục kích.
Rất rõ ràng, quân Hán sẽ không vô duyên vô cớ buông tha cho huyện Thượng Khuê, bọn họ đi về phía bắc chính là để cướp lấy Thượng Khuê, tại sao lại có thể từ bỏ? Lý do chỉ có một, quân Hán muốn đối phó với quân viện binh, bây giờ bọn y ở ngoài sáng, quân Hán trong bóng tối, Vu Cấm cảm thấy cực kì bị động.
Tuy nhiên, nằm ngoài dự liệu của y, chẳng gặp phải quân phục kích nào cả. Canh năm, quân đội của y thuận lợi tiến vào huyện Thượng Khuê, lúc này thám báo đến báo cáo, trong huyện thành không còn bóng dáng của quân Hán. Nhìn xa xa huyện thành đen nhánh, Vu Cấm do dự thật lâu, rốt cục ra lệnh:
- Truyền lệnh toàn quân vào thành!
Năm nghìn Quân Tào trùng trùng điệp điệp đi về phía huyện Thượng Khuê.
Quân chủ lực của Từ Hoảng ở phía sau mười dặm cũng không gặp bất cứ quân địch nào, vô cùng thuận lợi, điều này làm cho lòng Từ Hoảng có chút bất an. Việc khác thường tất có yêu, quân Hán không thể để bọn họ dễ dàng đoạt lại Thượng Khuê như thế, vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
Ngay lúc Từ Hoảng suy nghĩ trăm lần vẫn không có câu trả lời, bỗng nhiên, ở phía sau ánh lửa dữ dội, người hô ngựa hý, loạn thành một bầy, đầu óc của Từ Hoảng ong lên một tiếng. Đó là hậu quân quân nhu của y, y đột nhiên hiểu ra, quân Hán muốn tập kích hậu quân quân nhu của y.
- Quân đội quay đầu!
Từ Hoảng quát lớn:
- Lập tức đi cứu hậu quân!
Quân Tào đang trong lúc hành quân lần lượt quay đầu, xông về phía sau. Lúc này, hậu quân quân nhu của Quân Tào đã loạn thành một bầy, Trương Nhậm dẫn mười vạn quân đội vượt qua Quan Đạo, theo đường khác trở về, vừa lúc chặn được hậu quân của quân Tào, ba nghìn quân áp giải quân nhu bị giết thê thảm, gào khóc chạy trốn. Còn hơn ngàn chiếc xe ngựa bị binh lính quân Hán tạt dầu hỏa đốt, ngọn lửa ngút trời, thiêu đốt tất cả, ngựa kéo xe hoảng sợ, chạy loạn, rất nhiều con ngã sấp, bị xe ngựa chặn lại, lửa mạnh cháy khiến chúng hí lên thảm thiết.
Hậu quân cách quân chủ lực cũng không xa, chỉ không đến một dặm. Chỉ trong chốc lát, chủ lực của quân Tào cũng giết trở về, nhưng đường đã bị những chiếc xe ngựa bị phá hỏng đang hừng hực cháy chặn lại, đa số binh lính không qua được, mà quân Hán bên kia đường lại bắn tên dày đặc như mưa, ngăn chặn triệt để quân Tào.
Lúc này, Từ Hoảng cầm Đại phủ đuổi tới, y thấy phía trước ngọn lửa ngút trời, tất cả xe lương thảo đều đang cháy, lòng y nóng như lửa đốt, quát lớn:
- Tiến lên dập lửa!
Mấy ngàn quân binh Tào bị ép, hò hét xông về phía hậu quân, nhưng chỉ chạy được mấy chục bước, mấy ngàn tên nỏ dày đặc phóng tới, binh lính Quân Tào kêu thảm thiết, cho dù có tấm chắn cũng không ngăn được những mũi tên, hơn trăm người chạy phía trước ngã sấp, binh lính phía sau sợ đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, không còn ai dám xông lên.
- Tướng quân, thế tiễn của quân địch của quá mạnh, các huynh đệ không xông lên được.
Từ Hoảng hận đến nỗi mắt bốc lửa, y hét lớn:
- Mau tránh hết ra. !
Bọn lính lảo đảo tránh về hai phía, nhường một đường, Từ Hoảng múa may rìu lớn, phóng ngựa xông lên. Y chỉ chạy hơn mười bước, bỗng nhiên, chiến mã hí dài một tiếng, móng trước giơ cao lên, mấy chiếc tên đã bắn thủng đầu chiến mã.
Chiến mã ngã nhào vào bên đường, Từ Hoảng cũng bị ngã văng ra ngoài, bị chiến mã đè lên cơ thể, thân binh phía sau nâng thuẫn xông lên, hơn mười người kết thành là tường chắn, thân binh còn lại khiêng Từ Hoảng trở về.
Trận đại hỏa ước chừng đốt nửa canh giờ, hai bên đồi núi tầm mười trượng đều bị đốt trơ trọi, gần ngàn chiếc xe ngựa chở quân nhu bị thiêu hủy, lương thảo, binh khí, lều trại, quân tư đều bị đốt sạch, hơn hai ngàn súc vật bị chết cháy hơn nửa, còn lại đều chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc này quân Hán tập kích bọn họ đã rút lui, hỏa thiêu hiện trường. Mấy ngàn binh lính quân Tào sang sửa sang lại những vật tư chưa bị thiêu cháy, thịt súc vật chết cháy cũng bị cắt bổ sung vào quân lương. Từ Hoảng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm sau trận đại hỏa, trong lòng vừa phẫn hận, vừa ảo não, y chỉ nghĩ đến quân Hán phục kích ở phía trước, thật không ngờ lại phục kích hậu quận. Lương thảo quân tư mà bọn họ đem theo đều bị đốt rụi, giờ nên làm thế nào?
Đúng lúc này, một gã binh lính do Vu Cấm phái tới đến bẩm báo:
- Khởi báo tướng quân, huyện Thượng Khuê là một tòa thành trống, tất cả dân huyện đều đã rời đi, không có một bóng người.
Từ Hoảng ngẩn ngơ, vội vàng truy hỏi:
- Lương thực trong kho huyện thành thì sao?
- Không có gì còn lưu lại, một hạt gạo cũng không có.
Từ Hoảng ngây người, y bóp trán, rốt cuộc hiểu rõ sách lược của quân Hán. Sau một trận đại hỏa, lương thực hai vạn quân đội của y đã hết.