Chương 718.2: Cha con Khương thị.
Khương Duy cắn chặt môi, thúc ngựa gia tốc chạy nhanh. Khương Quýnh nhìn thấy con trai đã chạy xa mới ghìm chặt chiến mã, chặn lại truy binh phía sau, một lát, hơn ngàn truy binh đuổi tới, tướng lĩnh cầm đầu không thấy có Khương Duy liền quát to:
- Đuổi theo Khương Duy, trực tiếp giết nó!
Khương Quýnh lúc này mới hiểu được, hóa ra bọn họ là vì nhi tử của mình mà đến, y lập tức vừa sợ vừa giận, hét lớn một tiếng, vung đao chém truy binh đang chuẩn bị đuổi theo nhi tử ngã trên mặt đất. Kỵ binh người Khương giận dữ, vô số trường mâu đâm tới y, Khương Quýnh trốn tránh không được, liền bị loạn thương đâm chết ở cửa cốc Đại Đấu Bạt cốc.
Một ngàn kỵ binh tiếp tục đuổi theo về hướng trong, Khương Vương có lệnh, nhất định phải đuổi theo Khương Duy, chết hay sống không cần quản.
Đại Đấu Bạt cốc là một khe của ngàn dặm Kỳ Liên sơn, cũng là một thông đạo rất trọng yếu giữa Lương Châu và Hà Hoàng, thọc sâu gần hai trăm dặm, phía bắc hướng đến quận Trương Dịch, phía nam là bắc hồ Thanh Hải, là đường tắt từ Hà Tây tiến vào khu vực Hà Hoàng, nó giảm bớt hơn ngàn dặm lộ trình, vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.
Trước khi quân Hán quét sạch người Đê Lũng Tây, phía nam cốc đạo này là do một ngàn quân đội của Tống Kiến đóng giữ nơi hiểm yếu, phòng ngự kỵ binh Khương Hồ từ phương bắc đánh tới.
Từ sau khi Tống Kiện bị giết, phòng ngự ở đây liền do quân Hán tiếp quản, Lưu Cảnh từ đám tù binh người Hán của Tống Kiện chọn ra một ngàn người, tiếp quản đóng giữ Đại Đấu Bạt cốc, do một tên nha tướng thống soái, nơi đóng giữ chính là lối ra ở phía nam Đại Đấu Bạt cốc.
Chi quân đội này không chỉ phải giữ vững chỗ yếu hại của nam cốc khẩu, đồng thời còn đâm sâu hướng phía bắc hơn mười dặm, xây dựng ba tòa chòi canh gác, tiện cho dễ dàng báo động trước.
Trưa hôm nay, một chi hai mươi kỵ binh Quân Hán tổ thành một đội trinh sát tuần tra như ngày thường đi tuần tra trong Đại Đầu Bạt cốc, bởi vì độ cao so với mặt biển cho dù đã là thời tiết cuối xuân nhưng khí trời vẫn còn khá rét lạnh, phải mặc quân phục dày dày để chống cái lạnh.
Tuần tra được hơn hai mươi dặm, chính lúc kỵ binh chuẩn bị quay đầu trở về trạm gác, một gã kỵ binh liền chỉ về phía bắc hô to:
- Các ngươi mau nhìn, đó là cái gì?
Mọi người cùng nhau hướng phía bắc nhìn đi, chỉ thấy xa xa trên núi xuất hiện một chấm đen nhỏ, hình như là một con ngựa, đội kỵ binh liền cùng nhau thúc ngựa chạy nhanh đến, đến gần hơn quả nhiên là một con ngựa ô, trên ngựa còn có một người, người đã hôn mê ngất đi, hai tay mềm rủ xuống, nhìn y phục trên người, không giống người Hồ, lại giống người Hán, vả lại tuổi tác cũng không lớn, nhiều nhất là mười bốn mười lăm tuổi.
Đội kỵ binh đều giật mình kinh hãi, phải biết được trong cốc dã thú hoành hành, đơn thuần một người đi lại không bị lang thú ăn thịt là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Đội trưởng cầm đầu vừa nhìn, thấy trên dây lưng thiếu niên có đeo một thanh trường kiếm khảm bảo thạch, đây không phải người bình thường có thể có được, y thử xem hơi thở của thiếu niên, vẫn còn hơi, liền lập tức truyền lệnh nói:
- Cho y uống chút rượu, đem y trở về!
Bọn binh lính tưới cho thiếu niên mấy ngụm rượu mạnh, sau đó dẫn cậu chạy về hướng trạm gác.
Trong lầu hai của trạm gác, đồn trưởng đưa bảo kiếm cho một y dược hái thuốc nói:
- Vương tiên sinh, người biết chữ, xem xem chuôi kiếm có khắc chữ gì?
Vị Y tượng này tên là Vương Xuân, là một người Hán, vốn dĩ là quan viên triều đình, lúc loạn Lý Thôi liền mang theo thê tử chạy trốn tới quận Tây Bình, y thuật của y rất cao minh, mở ra một hiệu khám, danh tiếng càng lúc càng lớn, được người Hồ Hà Hoàng Hồ tôn xưng y là thần y, mấy hôm nay y vừa hay ở Đại Đấu Bạt cốc hái thuốc.
Vương Xuân tiếp nhận bảo kiếm rồi nhìn nhìn, ánh mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, nói:
- Đây là Khương văn, ý tứ là kiếm của Vương tử, hẳn là bội kiếm của con trai Khương Vương.
- Đây rõ ràng là một người Hán, thế nào lại là con trai của Khương Vương, chẳng lẽ gã là Nam Cung Bá Ngọc?
Đồn trưởng không hiểu hỏi.
- Người này thân phận không bình thường, ta đi hỏi thăm y một chút.
Vương Xuân đi theo đồn trưởng đi xuống lầu, ở sau chuồng ngựa nhìn thấy thiếu niên được cứu trở về, cậu giờ đã tỉnh, được Vương Xuân chữa trị, thân thể phát sốt cũng khôi phục nhiệt độ bình thường, cậu ôm lấy đầu gối ở trong một bụi cỏ cúi đầu không nói, không biết đang nghĩ gì?
Vương Xuân đi đến trước dùng Khương ngữ cười hỏi:
- Ngươi là quý tộc Người Khương sao?
Thiếu niên biết là Vương Xuân đã cứu mình nên rất cảm kích y, lắc lắc đầu nói:
- Ta không phải, ta là con cháu Khương Thị Thiên Thủy, cha ta vốn là phụ tá Thái thú Thiên Thủy Vi Khang.
Thiếu niên đúng là Khương Duy, phụ thân liều chết chặn đám kỵ binh người Khương truy kích, để cho cậu có thể trốn thoát được, ở trong cốc chạy trốn hai ngày hai đêm, cũng là bởi vì cậu tỉnh táo nên mới khiến cho cậu không bị dã lang tập kích, cuối cùng được trinh sát tuần tra quân Hán cứu.
Vương Xuân gật gật đầu:
- Hóa ra là con cháu danh môn Khương Thị, vậy sao ngươi lại từ phía bắc chạy đến đây, còn là một thân một mình nữa?
Giọng điệu Vương Xuân ôn hòa, tươi cười hiền lành, Khương Duy chua xót, liền nói từ đầu đến cuối sự việc hai cha con, cuối cùng rơi lệ nói:
- Phụ thân chặn truy kích của kỵ binh người Khương, sinh tử không biết, cảm tạ hai vị thúc bá cứu tiểu tử một mạng, Khương Duy khắc sâu vào trong lòng.
Nói xong, cậu liền quỳ xuống dập đầu lạy ba cái trước mặt Vương Xuân và đồn trưởng. Vương Xuân vội vàng nâng cậu dậy nói:
- Hài tử, đừng khách khí, chúng ta ở trong cốc gặp nhau cũng coi như là duyên phận.
Đồn trưởng vốn là rất thích bảo kiếm của cậu, thấy vị thiếu niên này hiểu lễ như vậy, y quả là có chút ngượng ngùng, đem bảo kiếm giao lại cho Khương Duy:
- Đây là bảo kiếm của ngươi, rất chân quý đấy, nên cất kỹ vào.
Khương Duy lắc đầu:
- Xin tướng quân giúp ta đổi một thanh kiếm khác, kiếm này ta coi như lễ ta tạ ơn tướng quân.
- Ha Ha! Đây làm sao mà được cơ chứ?
Trong lòng đồn trưởng mừng rỡ, trên bao kiếm khảm năm viên bảo thạch đều lớn như trứng chim bồ câu, ít nhất gia trị vạn tiền, thiếu niên lại tặng cho y, y cũng liền không khách khí nhận lấy:
- Như vậy đi! Ta giúp ngươi bảo quản, sau này ngươi có thể tới tìm ta nhận lại.
Đồn trưởng khách khí hai câu, lại thân mật hỏi han:
- Khương thiếu lang là muốn quay về quận Thiên Thủy sao? Ta có thể phái hai tên binh lính đưa người trở về.
Khương Duy suy nghĩ một chút nói:
- Ta bị người Khương đuổi giết, có thể là bởi vì ta biết một chút bí mật quân sự của Khương Vương, ta muốn đi diện kiến Hán vương điện hạ, có được không?
Vương Xuân gật gật đầu:
- Nghe nói Hán vương đang ở quận Tây Bình luyện binh, ta vừa hay cũng phải trở về quận Tây Binh, chúng ta có thể đi cùng nhau tới đó.
Đồn trưởng cũng cười nói:
- Có Vương y thần đồng hành, ta liền không cần phái binh hộ tống rồi, thanh danh của y, cho dù là phỉ tặc cũng phải quỳ xuống dập đầu với y đấy.
Khương Duy thu thập một chút, liền theo Vương Xuân rời khỏi trạm gác, một già một trẻ cưỡi ngựa đi về hướng nam.