Chương 719: Binh tiến Tây Hải.
Lưu Cảnh sau khi tiêu diệt Tống Kiến bộ cũng không có lập tức suất quân tây tiến Quan Trung, mà là tiếp tục lưu lại Hà Hoàng, củng cố sự khống chế đối với khu vực Hà Hoàng. Hán triều ở khu vực Hà Hoàng xây dựng nên huyện Phá Khương và huyện Lâm Khương, thời kì Vương Mãng thiết lập quận Tây Hải, nhưng nơi quản lý có hiệu quả cũng chỉ ở một vùng cốc địa Hà Hoàng của phía đông Tây Hải. Tận đến mấy trăm năm sau thời kỳ Tùy Văn Đế mới đưa toàn bộ bắc bộ cao nguyên nhét vào bản đồ vương triều Trung Nguyên, đặt tên là quận Tây Hải.
Ba mươi năm trôi đi, trung ương triều đình quản lý đối với quận Tây Bình cũng đã là vô danh hữu thực, trên danh nghĩa quan phủ của quận Tây Bình là do triều đình bổ nhiệm, nhưng trên thực tế bọn họ lại nghe lệnh bởi Bình Hán Vương Tống Kiến.
Giữa Tống Kiến và trung ương triều đình cũng giữ vững tình hình như vậy, cho triều đình mặt mũi, còn lão lại nhận được lợi ích bên trong, quận Tây Bình là phạm vi thế lực của lão, từ sau khi Lưu Cảnh dẹp yên Tống Kiến, quận Tây Bình cũng liền thuận lợi quy về Hán quốc, nhưng chí hướng Lưu Cảnh cũng không dừng ở đây, hắn còn tiếp tục bành trướng về hướng phía tây, đem toàn bộ khu vực Tây Hải sát nhập vào địa đồ Hán quốc, thành lập quận Tây Hải.
Tây Hải cũng chính là hồ Thanh Hải của đời sau, ở thời kì Lưỡng Hán, Tây Hải có phạm vi chiếu rọi mênh mông, phương viên mấy ngàn dặm, hồ nước thuần khiết xanh thẳm, là một viên minh châu ở trên cao nguyên, ven hồ xung quanh là một thảm thảo nguyên mênh mông vô bờ. Lúc này xung quanh hồ Tây Hải vẫn là khu vực thưa thớt vạn dặm, người Khương sinh sống ít ỏi quanh đây.
Một chi người Khươngsinh sống trước tiên ở nơi này, nhưng lại có ít nhiều khác biệt với người Khương ở Trương Dịch - khu vực Hà Hoàng, được xưng là Sinh Khương, cũng chính là chưa từng trải qua quá trình Hán hóa, vẫn duy trì được cuộc sống nguyên thủy của người Khương, bọn họ vốn là cũng sinh sống ở khu vực Hà Hoàng, do nhiều lần tạo phản, từng gặp phải một lần trấn áp của vương triều Hán, chi Người Khương này liền chạy đến cao nguyên phía tây của Tây Hải, ở trên cao nguyên, bọn họ lấy chăn thả bắt cá mà sống, mấy trăm năm này trải qua cuộc sống nghèo khó trong yên lặng.
Nhưng cũng có thương nhân không quản gian khổ, không ngại ngàn dặm đến cao nguyên, dùng đồ thường nhật để trao đổi ngựa và bảo thạch của bọn họ, đặc biệt ngựa ở đây là giống Hán Huyết Bảo mã năm đó Hán Vũ đế ở Đại Uyên chinh phục được, nuôi thả ở đây, cộng thêm ở trên cao nguyên khí hậu rét lạnh thiếu dưỡng khí, khiến cho nơi đây chiến mã được sinh ra không chỉ to lớn khỏe mạnh, mà sức lực chịu được cũng vô cùng tốt, có thể nói là trân phẩm trong loài ngựa, vẫn là bảo mã mà tướng lĩnh Trung Nguyên tha thiết mơ ước.
Nhưng Hán Vương Lưu Cảnh suất lĩnh quân đội đến, đánh vỡ sự yên tĩnh của cao nguyên, tuy rằng các tù trưởng của người Khương cũng có dã tâm kiêu hùng bừng bừng, nhưng bản tính của người Khương tương đối ôn hòa lương thiện, không tàn bạo như dân tộc du mục phương bắc, bọn họ tuy rằng bị quân đội Hán triều xua đuổi nhưng vẫn là nén giận xuống, không dám phản kháng, yên lặng sinh sống ở trên cao nguyên hai trăm năm, sinh con đẻ cái.
Người Khương sinh sống ở cao nguyên Tây Hải khoảng hơn hai vạn, chia làm ba bộ lạc, phân bố ở tứ phía Tây Hải, vẫn thực hiện như chế độ nguyên thủy là tộc trưởng bộ lạc nắm quyền. Lúc này Lưu Cảnh dẫn một vạn năm ngàn kỵ binh quân Hán trú đóng ở bờ nam Tây Hải, hắn lần này tiến nhập cao nguyên, một mặt là muốn lợi dụng điều kiện của cao nguyên để huấn luyện kỵ binh, một mặt khác là tính toán thành lập Quận Tây Hải.
Đương nhiên, khu vực cao nguyên cũng không thích hợp canh nông, hắn cũng không có khả năng di dời người Hán đến nơi này sinh sống, ở nơi này vẫn là chăn nuôi là chủ yếu, hắn là suy xét để người Khương sáp nhập làm thần dân Hán quốc, mở rộng nghề chăn nuôi, làm cho nơi này thành nơi sản xuất chiến mã của quân Hán.
Trong đại trướng tiếng cười vang lên không ngừng, mấy tên dũng sĩ trong quân ở trong trướng biểu diễn đấu vật, trên bàn là núi thịt biển rượu, bày đầy đủ các loại hoa quả tươi của Trung Nguyên, Lưu Cảnh tọa ở bên trong, hai bên là hơn mười trưởng lão bộ lạc của người Khương, bọn họ được Lưu Cảnh mời đến để làm khách, nhận được thịnh tình khoản đãi của Hán vương.
Tuy nhiên trong tất cả các trưởng lão không phải ai cũng vui vẻ, có vài người có tâm sự nặng nề, bọn họ là người hiểu biết, quân đội Trung Nguyên lên đến cao nguyên không phải là đơn giản như là khách qua đường, sợ rằng bọn họ là nhìn trúng mảnh đất thảo nguyên màu mỡ này.
Trưởng lão cầm đầu người Khương tên là A Bảo, có chút thông hiểu Hán ngữ, lão dùng Hán ngữ nói với Lưu Cảnh:
- Điện hạ nói muốn khôi phục lại Quận Tây Hải như tiền Hán triều, nhưng trước kia Quận Tây Hải chỉ là khu vực Hà Hoàng, mà ngay cả thành dã ba góc của phía tây tại bờ đông Tây Hải, vương triều Trung Nguyên cũng không vượt qua địa khu cao nguyên, lần này vì sao Điện hạ lại suy xét sáp nhập toàn bộ khu vực cao nguyên vào Quận Tây Hải vậy?
Lưu Cảnh cười nói:
- Quận Tây Hải do Vương Mãnh thiết lập thật ra cũng bao gồm cả khu vực cao nguyên, chỉ là quận trị ở bờ đông Tây Hải mà thôi, ta cũng chỉ là khôi phục lại lãnh thổ Đại Hán ngày trước, có gì không thỏa đáng hay sao?
A Bảo biến sắc, lão dùng Khương ngữ nói với các trưởng lão khác mấy câu, tiếng cười biến mất, không khí trong đại trướng lập tức trở nên ngưng trọng, A Bảo lại lạnh lùng nói:
- Điện hạ muốn khôi phục lãnh thổ Đại Hán, cũng không có gì không được, nhưng chúng ta ở đây từng đời sinh sống gần hai trăm dặm, sớm đã biến nơi này thành gia viên của chính mình, an cư lạc nghiệp, cũng chưa từng xâm phạm đến Hà Hoàng, điện hạ hiện tại muốn thu hồi mảnh đất này, có phải là muốn đuổi chúng tôi di tản về hướng tây nữa phải không?
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Trưởng lão quá đa nghi rồi, nơi đây khí hậu lạnh buốt, không thích hợp nông canh, ta thu hồi lại mảnh đất này cho ai sinh sống chứ? Mọi người vẫn có thể cùng tộc nhân của mình sinh sống ở đây như cũ, không có ai đuổi các ngươi đi, chỉ là các ngươi cần phải trở thành thần dân của Hán quốc, tiếp chịu quản lý của quan phủ.
- Quan phủ sẽ quản lý chúng tôi như thế nào? Muốn thu thuế chúng tôi, hay là làm lao dịch, hay là khiến chúng tôi giống tổ tiên chịu sự bóc lột của quan phủ?
A Bảo lại phiên dịch vài câu với mọi người, mười mấy trưởng lão đều trầm mặc, nhìn bọn họ có thể nhận ra, tiếp nhận quản lý của quan phủ chính là bóc lột bọn họ, bọn họ không thể chấp nhận.
Lưu Cảnh cũng không hề phát hỏa, vẫn như cười nói:
- Vì sao có quan phủ quản lý lại nhất định là trưng dịch thu thuế, vì sao lại nhất định là phải là người ta phái đến quản lý, chẳng lẽ ta không thể bổ nhiệm người của các người làm Thái thú sao? Ví như A Bảo trưởng lão, ta cảm thấy để ngươi làm Thái thú là không ai thích hợp hơn rồi, không cần các ngươi nộp thuế đóng phú, cũng không cần các ngươi phục lao dịch, chiến mã và dê bò của các ngươi, ta dùng lương thực và vải vóc đến trao đổi, nếu ta cần người lao động, ta cũng sẽ trả các ngươi thù lao xứng đáng với các ngươi, các ngươi cảm thấy như thế nào?
Sắc mặt A Bảo thoáng dịu ôn hòa đi một chút, đem phiên dịch lại những lời của Lưu Cảnh cho mọi người, trong đại trướng lập tức một xôn xao, mọi người hạ thấp giọng nghị luận. Lúc này, A Bảo nói với Lưu Cảnh:
- Điện hạ, có thể cho chúng ta ở trướng khác thảo luận một chút hay không.
- Được!
Lưu Cảnh lập tức phân phó thuộc hạ dẫn bọn họ đến đại trướng bên cạnh thảo luận, đợi cho các trưởng lão đều rời khỏi hết, Pháp Chính cười nói với Lưu Cảnh:
- Thật ra ta cảm thấy kiến nghị của Bàng quân sư cũng không tệ, dự tính mở rộng quận Tây Bình, bao gồm toàn bộ phía tây Tây Hải trong đó, cũng không cần thiết lập đơn độc Quận Tây Hải, bọn họ cũng sẽ không còn chống đối như vậy nữa.
Lưu Cảnh lắc lắc đầu:
- Nếu là như vậy, so với trước có gì khác biệt chứ? Vẫn chỉ là lãnh thổ trên danh nghĩa, mấu chốt không phải ở mảnh đất đó, mà là con người, nhất định phải khiến người Khương nơi đây trở thành thần dân của Hán quốc, để bọn họ ý thức được, bọn họ cũng là người Hán quốc, sau khi trải qua mấy chục năm đồng hóa sẽ dần dần nộp thuế phú giống người Khương Đê ở khu vực Hà Hoàng.
- Nếu bọn họ không đáp ứng thì sao?
Lưu Cảnh lạnh lùng cười:
- Quân đội của ta đã lên đến cao nguyên này, đối với bọn họ trước tiên dùng thủ đoạn dụ dỗ, nếu không biết điều, vậy đừng trách ta không khách khí.
Pháp Chính cười khổ một tiếng nói:
- Tên A Bảo này rất khôn khéo, tuy rằng đề xuất thảo luận, thì nên hiểu được sự lợi hại trong đó, ta nghĩ bọn họ là muốn nhận được lợi ích lớn nhất.
- Chỉ cần không xúc phạm đến đến ranh giới cuối cùng, cho bọn họ chiếm được lợi cũng không sao, ta nghĩ chỉ cần cho con cháu của bọn họ sau khi nếm được lợi ích của thần dân Đại Hán xong lại cho bọn họ tự do, khôi phục cuộc sống nghèo khổ như trước, chỉ sợ rằng lúc ấy bọn họ không chịu khổ được nữa.
Lúc này, hơn mười trưởng lão lại trở lại trong đại trướng, trong lòng mọi người đều biết, Lưu Cảnh suất lĩnh một vạn năm ngàn kỵ binh đến cao nguyên, nếu như bọn họ dám không đáp ứng, hôm nay họ cũng không có đường về rồi, bộ tộc của bọn họ cũng sẽ bị diệt tộc, quân Hán sẽ đưa người Thổ Dục Hồn dễ bảo hơn đến thay thế bọn họ, điểm này, trong lòng bọn họ biết rõ, trải quả một cuộc thảo luận, mọi người rốt cuộc đã ra quyết định, so với bị diệt vong, chi bằng học cách thảo hiệp.
A Bảo ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Hán Vương điện hạ, chúng tôi thảo luận xong rồi, chúng tôi có ba điều kiện, nếu như điện hạ có thể đáp ứng, chúng tôi nguyện quy thuận làm thần dân Hán quốc.
- Mời nói, ta rửa tai lắng nghe.
- Điều kiện thứ nhất đó là hứa hẹn vừa rồi của Hán Vương điện hạ, không cần chúng tôi nộp thuế dâng phú, cũng không cần chúng tôi phục lao dịch, xin hỏi đây là trong thời gian ngắn hay dài?
Lưu Cảnh giơ ra năm đầu ngon tay:
- Thời hạn năm mươi năm, sau năm mươi năm, dựa theo một nửa thuế phú của người Đê ở Hà Hoàng để nộp, vĩnh viễn không thay đổi, ta có thể cam kết trên văn bản.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng A Bảo thầm nghĩ ''điều kiện như vậy thật sự không tệ, ít nhất không thiệt''. Lão liền gật gật đầu, lại nói:
- Điều kiện thứ hai là Tthái thú nhất định phải do tộc nhân của chúng tôi đề cử, không nhất định là tộc nhân của chúng tôi, là người Hán cũng được, nhưng cần có được sự nhất trí ủng hộ của chúng tôi mới được.
Lưu Cảnh cười:
- Điều kiện này cũng không thành vần đề, ngoài ra, ta còn cần phái mấy tên quan phủ đến đảm nhiệm Quận thừa, Tòng sự, ta nghĩ các vị cũng nên đáp ứng đi!
- Có thể phái quan văn đến, chúng tôi có thể tiếp nhận.
A Bảo hít sâu một hơi, nói đến điều kiện thứ ba trọng yếu nhất:
- Điều kiến thứ ba của chúng tôi là liên quan đến việc quân đội đóng giữ.
- Chờ một chút!
Sắc mặt Lưu cảnh thay đổi, cắt ngang lời nói của lão:
- Lời nói thô tục ta nói trước, nếu như đã là lãnh thổ Hán quốc, ta sẽ nhất định phải đóng quân ở Quận Tây Hải, đây chính là giới hạn của ta, vấn đề có thể thương lượng về quân đóng ở đây chỉ là bao nhiêu mà thôi.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng, bọn họ vốn là không hy vọng Hán quân trú đóng, hiện tại Lưu Cảnh kiên quyết không đáp ứng, bọn họ chỉ có thể lui lại một chút rồi, A Bảo nói:
- Kỳ thực Điện hạ đã trú đóng một ngàn quân ở Đại Đấu Bạt cốc phía bắc Tây Hải, đây chính là trú quân ở Quận Tây Hải rồi, chẳng lẽ còn phải gia tăng thêm trú quân sao?
Lưu Cảnh nghiêm nghị nói:
- Ở Đại Đấu Bạt cốc trú quân là vì thông đạo trọng yếu, quan hệ đến trú quân ở Quận Tây Hải không lớn, ta dự định ở Hải Tây và Hải Đông xây dựng một tòa quân thành, mỗi tòa trú quân một ngàn người, ngoài ra ở khu vực Hà Khúc xây dựng một tòa quân thành, cũng trú quân một ngàn, như vậy toàn bộ Quận Tây Hải sẽ có bốn ngàn trú quân, quân phí và lương thảo không cần các người chịu, nếu như con cháu các ngươi nguyện ý tòng quân, ta cũng sẽ rất hoan nghênh, đây là kế hoạch ta đã sớm định rồi.
A Bảo thấy thái độ kiên quyết của Lưu Cảnh, lại cùng mọi người thương nghị một lúc, cuối cùng cũng đáp ứng:
- Vậy chúng ta một lời là định!