Ninh Thư ngồi ở một góc bí ẩn để quan sát An Noãn, thấy An Noãn không ngừng uống rượu, một lúc sau thì cô ta đứng lên, sau đó rời khỏi quán bar, Ninh Thư cũng đi theo, khi ra đến cổng thì thấy An Noãn đi lên một chiếc xe taxi.
Nhìn chiếc xe taxi càng lúc càng xa thì trong lòng của Ninh Thư bỗng cảm thấy là lạ, hơn nữa cô cho rằng nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.
Mấy ngày sau đó thì Ninh Thư vẫn đều đặn đến quán bar, hơn nữa khi cô đến nơi thì An Noãn cũng đã ở đấy, đã thế càng ngày càng uống nhiều hơn, còn không ngừng mắng đôi trai gái chó má, hiển nhiên là cô ta còn rất tức giận về việc giữa bạn trai cũ và bạn thân.
Nhưng Ninh Thư vẫn không thấy cô ta có dấu hiệu muốn đi tìm trai bao.
Bà nó, cuối cùng thì Ninh Thư cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu, đó chính là nếu như cô và An Noãn không có liên quan gì với nhau thì cốt truyện cũng sẽ không có tiến triển gì.
Câu chuyện bắt đầu khi An Noãn và Cung Lạc ngủ với nhau, nhưng bây giờ cô không lên giường với An Noãn nên cốt truyện mới giậm chân tại chỗ.
Ninh Thư cũng đã ý thức được sự nguy hiểm của việc này, đó chính là nếu cô không lên giường với An Noãn thì cốt truyện sẽ không phát triển tiếp, và cô sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng chỉ có thể ở lại thế giới này, đợi đến lúc linh hồn và sinh mệnh của cô bị tiêu hao hết.
Nhưng nếu như hai người lên giường với nhau thì cốt truyện sẽ đẩy cô và An Noãn về với nhau, vậy sao có thể thoát khỏi cốt truyện, hơn nữa thực ra Ninh Thư cảm thấy điều mà Cung Lạc muốn chính là thoát khỏi An Noãn.
Nhưng cốt truyện quá mạnh mẽ khiến Cung Lạc bất lực, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy việc yêu An Noãn làm cho hắn bị mất hết tôn nghiêm.
Cung Lạc là một con người rất tỉnh táo và thông minh, nhưng từ khi An Noãn xuất hiện thì hắn cảm thấy sự thông minh của mình mất hết, vì An Noãn mà hắn đã làm ra rất nhiều hành động ngây thơ, đôi lúc IQ còn xuống đến số âm.
Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ, ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ...
Nếu không ngủ với cô ta thì cốt truyện sẽ không phát triển tiếp, cô sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, chờ linh hồn bị tiêu hao hết rồi chết.
Nhưng nếu ngủ với cô ta thì cô nhất định phải chịu trách nhiệm, cuối cùng sẽ giống với cốt truyện ban đầu, thì làm sao có thể thay đổi được chứ.
Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ, ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ...
Dùng thân thể của một người đàn ông để lên giường với một người con gái khác sao?
Ninh Thư giựt tóc: tôi thà đi chết còn hơn.
Ninh Thư cầm cốc rượu đi về phía An Noãn, sau đó ngồi xuống bên cạnh, xem ra An Noãn đã hơi say, khi thấy có một người đàn ông ngồi bên cạnh mình thì lập tức lạnh giọng quát: “Cút đi, ở đây không cần phục vụ.”
Ninh Thư không nói gì.
An Noãn quay người lại, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vô cùng anh tuấn, vóc dáng to cao, gò má lập thể mà mê người, ở một nơi mà ánh sáng có phần âm u như quán bar này thì đôi mắt của hắn lại càng thêm rực rỡ.
Tôn quý và ngạo nghễ.
An Noãn vỗ vào vai của Ninh Thư, sau đó nói: “Dáng dấp của anh đẹp như vậy thì tạo sao lại chọn công việc này chứ.”
An Noãn nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên lại nhớ đến tên bạn trai cũ cặn bã cùng con bạn thân không biết xấu hổ kia, hai người bọn họ suốt ngày ở trước mặt cô ta mắt đi mày lại, hơn nữa tên cặn bã kia lại dám nói cô ta giả vờ thanh cao.
“Anh trị giá bao nhiêu tiền một đêm, tôi muốn bao anh.” An Noãn mất một lúc để đấu tranh tư tưởng rồi mới lên tiếng hỏi Ninh Thư.
“Phụt... khụ khụ khụ.” Ninh Thư suýt nữa vì sặc nước bọt mà khóc, xem ra nữ chính cũng phải chọn đối tượng, trước khi cô xuất hiện thì không hề nghĩ đến việc tìm trai bao, còn khi cô vừa xuất hiện lập tức coi cô là trai bao, hơn nữa còn muốn bao cả đêm.
Ninh Thư hắng giọng, sau đó dựa theo phong cách tổng giám đốc bá đạo để trả lời: “Người phụ nữ này, muốn ngủ với tôi, sợ là cô không trả nổi, bởi vì giá của tôi rất cao.”
An Noãn liếc mắt nhìn Ninh Thư, cầm ly rượu lên tu sạch một hơi, nấc một cái rồi dùng dáng vẻ say khướt để nói với Ninh Thư: “Tối nay tôi sẽ bao anh.”
An Noãn nói xong lập tức dùng hai tay để ôm lấy cổ của Ninh Thư, nhưng động tác lại có vẻ gượng gạo: “Không phải anh làm nghề này sao?”
Ninh Thư ngửi mùi rượu trên người An Noãn, trong lòng cũng rất tò mò sao Cung Lạc có thể lên giường với một người toàn mùi rượu như cô ta, dù sao loại khẩu vị này cũng không phải là người bình thường có thể chịu được.
Ninh Thư muốn đẩy An Noãn ra nhưng đối phương vẫn gắt gao ôm chặt lấy cổ của cô, dường như cả người của đối phương đều treo lên người cô, khiến Ninh Thư chỉ muốn chết.
Thật sự là cô không muốn làm les.
“Chính là anh, tôi muốn anh tối nay hầu hạ tôi.” Lời này của An Noãn tràn ngập khí phách, hiển nhiên cô ta cũng đã quá say rồi.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thuê một căn phòng, sau đó dùng hết sức để thoát khỏi cánh tay của An Noãn, rồi ném cô ta xuống giường, còn bản thân thì đè lên, An Noãn vì thế mà khẽ rên lên một tiếng, khuôn mặt đỏ rực, vô cùng yêu kiều.
Sau đó, sau đó...
Ninh Thư cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cô có phản ứng.
Lúc này Ninh Thư chỉ muốn chết đi, giờ thì cô mới hiểu được câu, đàn ông có thể tách biệt tình cảm và dục vọng.
Ninh Thư trực tiếp về nhà mà không để ý đến An Noãn đang nằm trên giường, bà nó, thật sự là cô không thể lên giường với một cô gái khác.
Còn về An Noãn đang ở trong khách sạn thì cô cũng không muốn quản, đừng nhìn An Noãn có vẻ yếu đuối, nhưng mà ngoại trừ Cung Lạc thì chưa có người đàn ông nào có thể chiếm được thân xác của cô ta.
Cho dù là tên bạn trai cũ kia cũng không thể.
Thảo nào mà bạn trai cũ của cô ta đi ngoại tình.
Kỳ thực thì Cung Lạc cũng không có gì để không cam lòng cả, dù sao người ta cũng toàn tâm toàn ý yêu hắn, hơn nữa cũng giao tấm thân trong trắng của mình cho Cung Lạc không phải sao.
Ninh Thư vô cùng phiền não, rốt cuộc cô nên làm như thế nào bây giờ, làm thế nào mới tốt đây, trời ơi, đau đầu quá đi mất.
Khi Ninh Thư về đến nhà thì cũng đã nửa đêm, cô tháo cà vạt trên cổ xuống, nghĩ lại thì đàn ông suốt ngày đeo nó trên cổ chắc cũng rất mệt, Ninh Thư cảm thấy vì nó mà cô không thể thở nổi.
Cửa mở ra, chị Lý lập tức đặt đôi dép đi trong nhà xuống trước mặt của Ninh Thư, rồi nói: “Tiên sinh, có Tống tiểu thư đến thăm.”
Tống tiểu thư? Ninh Thư phải mất một lúc mới nhớ Cung Lạc có một vị hôn thê tên là Tống Ngưng, so với Cung Lạc thì cũng được xem là môn đăng hộ đối, nhưng tính ra thì Tống gia vẫn có phần kém hơn Cung gia.
Cuộc hôn nhân của Cung Lạc và Tống Ngưng có thể xem là hai đại gia tộc liên minh với nhau, đều có lợi cho sự phát triển của cả hai bên, hơn nữa Tống Ngưng cũng rất yêu Cung Lạc.
Có được một vị hôn phu tốt như vậy, nên Tống Ngưng vẫn luôn là đối tượng mà các vị tiểu thư khác hâm mộ và ghen tỵ.
Ninh Thư khẽ ừ một tiếng rồi đi vào, vừa đến phòng khách liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, dáng người thon thả, cân đối, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, để lộ ra cẳng chân thon dài, cổ chân thanh tú và làn da mịn màng không tỳ vết.
Chỉ cần nhìn đôi chân thì cũng có thể đoán được chủ nhân của nó là một mỹ nữ, khi Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì lập tức cảm thấy choáng ngợp, vị Tống tiểu thư này có thể nói là vô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, da dẻ mịn màng, khuôn mặt lại rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, sáng long lanh, khóe miệng cong cong, khuôn mặt ở dưới ánh đèn lại càng thêm lộng lẫy, giống như một viên trân châu xinh đẹp.
Ninh Thư lại một lần nữa nghi ngờ ánh mắt của Cung Lạc, tại sao đã có một vị hôn thê xinh đẹp như thế này mà hắn còn có thể nhìn trúng An Noãn chứ, thật lòng mà nói thì Tống Ngưng đẹp hơn An Noãn nhiều.
“Cung Lạc.” Tống Ngưng đi đến trước mặt Ninh Thư, cũng rất tự nhiên mà khoác tay cô, khẽ nở nụ cười, khóe mắt vì thế mà cong cong, vô cùng xinh đẹp, khiến Ninh Thư cảm thấy hoảng hốt.
Bà nó, cô cảm thấy bản thân bị đối phương mê hoặc rồi.
“Sao anh lại về trễ như vậy, ủa, mà sao trên người anh lại có mùi rượu, anh vừa đi uống rượu về sao?” Tông Ngưng khẽ nhíu mày.
Ninh Thư ừ một tiếng rồi hỏi: “Trễ thế này em đến tìm anh có việc gì không?”