Không thể trao đổi súng ống, Ninh Thư đổi Tích Cốc đan, nước và một ít vị thuốc cơ bản, như vậy bất luận ở trong trạng thái hay tình huống gì, cũng có thể sống sót.
Nghĩ đến dáng vẻ căm phẫn, oán hận của người ủy thác, ước đoán nhiệm vụ lần này lại không đơn giản, Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nói với 2333: “Tiến vào nhiệm vụ đi.”
Ninh Thư lập tức cảm giác mê muội một hồi, bởi vì linh hồn từng bước cường đại rồi, Ninh Thư có thể cảm giác rõ được linh hồn của chính mình đang hòa nhập vào trong thân thể.
Có cảm giác phải cố gắng để đặt mình vào.
Đến khi linh hồn dung hợp hoàn toàn, Ninh Thư mở mắt, thấy đứng đối diện với mình là một nam sinh, nam sinh này trên đầu vuốt keo xịt tóc, trên mặt có một vài nốt mụn.
Đó là một nam sinh trẻ tuổi, thế nhưng trên người lại mang theo nét chín chắn không có cảm giác thanh niên bồng bột, ánh mắt mang theo sự tự tin mãnh liệt và vui mừng.
Giống như trúng được chục triệu.
“Bạn học Trần Gia Nam, cô chấp nhận lời tỏ tình của tôi chứ?” Nam sinh đối diện nói với Ninh Thư, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười, có vẻ phong độ thanh thoát, nhẹ nhàng.
Trong tay của hắn cầm một bó hoa hồng lớn, trên những bông hoa còn lưu lại những giọt sương.
Đứng cách hắn không xa có mấy nam sinh đứng khoác vai nhau, nghe có bạn nam nói vậy đều cười ầm lên, nhìn Ninh Thư và nam sinh kia huýt sáo.
Ninh Thư nhíu mày, lẽ nào tự tin của hắn chỉ bắt nguồn từ một bó hoa như thế thôi sao?
Nhìn mặt mũi người này, trong lòng Ninh Thư toát ra căm hận mãnh liệt, liền hiểu, người này chỉ sợ là tên thối tha mà người ủy thác nói đến.
Ninh Thư trong lòng niệm Thanh Tâm chú, kìm nén nỗi oán hận không để nó bộc phát ra ngoài.
Dương Vũ Huy thấy Ninh Thư không nói gì, trước lúc hắn tỏ tình, đối phương đứng ngẩn người ra, hiện tại một câu cũng không nói, là đang khinh thường hắn sao?
“Bạn học Trần gia Nam, xin hãy chấp nhận.” Dương Vũ Huy còn nói thêm, vẻ mặt chân thành, ánh mắt vô cùng tự tin.
“Đồng ý đi.”
“Đồng ý đi.”
Nam sinh xung quanh bắt đầu ồn ào, thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Dương Vũ Huy nhìn Ninh Thư, đặt bó hoa vào tay cô, Ninh Thư lùi một bước, không nhận hoa của hắn.
Dương Vũ Huy sắc mặt lập tức khó coi, quay đầu nhìn dáng vẻ đang xem kịch vui của mấy đứa bạn cùng phòng với mình, trong lòng càng thêm khó chịu, nói với Ninh Thư: “Cô có ý gì vậy, cho tôi một câu trả lời đi.”
“Tôi không đồng ý.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
“Ha ha ha ha...”
“Tôi đã nói rồi mà…”
“Tôi thắng, đưa tiền cho tôi.”
Mấy người bạn cùng phòng của Dương Vũ Huy cười phá lên.
Dương Vũ Huy sắc mặt trở nên nguội lạnh, không muốn ở lại nữa, xoay người rời đi, cầm bó hoa hồng ném vào thùng rác ở ven đường.
Đúng là kiêu ngạo không gì sánh được, cô không chấp nhận là tổn thất của cô.
Ninh Thư thấy không ít người nhìn mình, vẫn dứt khoát ngồi bên cạnh dàn hoa nhận kịch bản.
Đây là câu chuyện sống lại trở thành minh tinh siêu cấp, mà nhân vật chính là Dương Vũ Huy vừa mới tặng hoa tỏ tình.
Dương Vũ Huy kiếp trước là một người tầm thường chẳng có tài cán gì, không quan hệ, không có lai lịch, không có tác phẩm, nửa đời làm phó đạo diễn không có tiền đồ. Phó đạo diễn nói trắng ra chỉ là chuyên làm những việc vặt vãnh, chưa từng có một tác phẩm của riêng mình.
Dương Vũ Huy oán giận ông trời bất công, có tài hoa mà không được phát huy.
Một lần bị chết trong vụ nổ ngoài ý muốn tại phim trường, sau khi tỉnh lại, phát hiện mình sống lại, hơn nữa còn là sống lại ở thế giới song song.
Giữa người và người đều không có thay đổi, hắn vẫn là sinh viên của đại học Truyền thông khoa Đạo diễn.
Có điều thế giới này thế giới quan bất đồng.
Thế giới này, nước Hoa Hạ hùng mạnh, không trải qua thuộc địa, cứ vậy cho đến hiện tại, là đất nước lớn số một số hai thế giới.
Thế nhưng cái thế giới này thiếu thốn những trò giải trí, ở thế giới kia rất nhiều đồ kiệt tác, thế giới này cái gì cũng không có, không có thơ Đường thơ Tống, không có tứ đại tác phẩm nổi tiếng, không có võ hiệp Kim Dung, không có những ca khúc kinh điển, không có tàu Titanic, không có avatar 3D, không phim truyền hình rating cao và chương trình giải trí tổng hợp.
Ngành công nghiệp giải trí kém phát triển, không có trò chơi thịnh hành như ở thế giới kia, không có trò World of warcraft, không có đột kích, công ty trò chơi Blizzard vẫn chưa được thành lập, căn bản không có tồn tại cách nói ngành công nghiệp điện tử cạnh tranh.
Nói chung có thể hài hòa đều hài hòa.
Điều khiến Dương Vũ Huy vui vẻ nhất là trong đầu của hắn lại có một loại giống như hệ thống tìm kiếm, có thể tìm thấy được gì đó ở thế giới khác.
Ví dụ như ca khúc, phim truyền hình, điện ảnh, trò chơi chỉ cần tìm một chút, là có thể thấy rất nhiều.
Thuận tay là có thể viết ra một ca khúc kiệt tác, tất cả mọi người đều nghe đến say sưa, cảm động rơi nước mắt, thuận tay là có thể quay được bộ phim truyền hình ăn khách.
Việc Dương Vũ Huy có thể làm, chính là dựa theo hệ thống tìm kiếm tìm được thứ gì đấy, dựa theo bản gốc mà quay là được rồi.
Viết tiểu thuyết, viết ra từng quyển tiểu thuyết vạn người tranh cướp.
Quay phim, quay được một bộ phim điện ảnh ăn khách, sẽ có vô số minh tinh muốn quay những bộ phim hắn làm đạo diễn.
Ca hát có thể càn quét tất cả các bảng xếp hạng.
Nói chung, Dương Vũ Huy cái gì cũng có thể làm, làm đạo diễn, làm diễn viên, làm trò chơi.
Đem những thứ ở thế giới kia theo mình để sử dụng, còn không biết xấu hổ nói đều là tác phẩm của mình.
Toàn bộ ngành giải trí ở nước Hoa Hạ vì Dương Vũ Huy đến đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Được khen là thiên tài toàn diện, cải biến toàn bộ phương thức giải trí nước Hoa Hạ, chính là vị thần chí cao trong giới giải trí, người khác bởi vì một câu nói của hắn, chỉ có thể cải biến dòng chảy cuộc đời.
Hơn nữa dung mạo nhờ có đồ đạc hệ thống cung cấp, Dương Vũ Huy trở nên càng ngày càng đẹp trai.
Công thành danh toại lại thêm dáng dấp mê người, Dương Vũ Huy thu hút các cô gái xinh đẹp.
Từ hoa hậu giảng đường, giảng viên, loli kiêu ngạo, con gái nhà giàu, tổng giám đốc xinh đẹp, nữ cảnh sát dũng cảm, đến nữ nhân ngang ngược, ngôi sao tuyệt mỹ…
Fan não tàn của hắn chính là công chúa của đất nước quân chủ lập hiến. Hắn hoàn toàn trở thành kẻ thù chung của toàn cầu.
Là kẻ da trắng nhà giàu đẹp trai tài giỏi có được bàn tay vàng phản công, bước lên đỉnh cao đời người.
Ninh Thư:...
Mẹ nó, sao anh không lên trời mẹ luôn đê.
Ninh Thư cũng hoài nghi thế giới này thật ra là ảo tưởng của Dương Vũ Huy, mới có thể xảy ra thay đổi ảo tưởng sức mạnh như vậy.
Thân thể này tên là Trần Gia Nam, là đứa con thứ ba trong nhà, mọi người đều trông chờ Trần Gia Nam là một cậu con trai, nhưng vẫn là một con nhóc. Bà nội của Trần Gia Nam lấy tên Gia Nam này vì hy vọng có thêm một cậu bé.
Cha mẹ của Trần Gia Nam cố gắng, cuối cùng sau Trần Gia Nam cũng sinh được một đứa con trai.
Trần Gia Nam là hoa khôi giảng đường của trường đại học Truyền thông, con gái đẹp ở đại học Truyền thông này nhiều như mây, rất nhiều cô gái tương lai cũng muốn đi vào giới giải trí, tướng mạo đương nhiên không cần phải nói.
Trần Gia Nam được xưng là hoa khôi giảng đường, mang nét đẹp tự nhiên, có điều trong cái trường này hoa khôi cũng có mấy người, không phải độc nhất.
Dương Vũ Huy kiếp trước đã thầm yêu Trần Gia Nam, có điều Dương Vũ Huy điều kiện gia đình cũng không tốt, dáng dấp cũng không mấy ưa nhìn, trong lòng sinh ra tự ti, cũng không nói với Trần Gia Nam một câu.